Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 342: 342.




Mặc dù khách sạn mới sang không bằng khách sạn sang trọng trước đó, nhưng bãi biển ở đây đủ để bù đắp lại tất cả những thiếu sót. Huống hồ khách sạn mới đổi cũng không tồi, sạch sẽ gọn gàng, phòng cũng rất rộng.

Lữ Tú Anh nói: “Tối mai chúng ta ăn cơm tối, sau đó ở trong phòng xem Xuân Vãn.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Ngày mai đã là giao thừa rồi ạ?”

Cô đi chơi nhiều ngày như vậy nên chẳng còn biết hôm nay là thứ mấy ngày mấy tháng mấy nữa, nếu không phải mẹ vừa nói tới, Lâm Tiếu đã quên luôn ngày mai là giao thừa rồi.

Lần đầu đón Tết bên ngoài, Lâm Tiếu thấy rất mới lạ.

“Mẹ, vậy mai chúng ta gói sủi cảo nhé?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Không gói sủi cảo nữa, trong khách sạn có cái gì thì ăn cái đó.”

Ban ngày, Lâm Tiếu chơi ở trên bờ biển trong vắt nhìn thấy đáy, bên này cũng bán các loại vòng từ vỏ sò, vỏ ốc. Những món đồ trang sức được làm ra không giống với những món đồ mà Lâm Tiếu đã mua trước đó cho lắm, hơn nữa giá cả ở đây càng rẻ hơn.

Lâm Tiếu hối hận vì trước đó mua bị đắt hơn.

Nếu biết vòng tay bên này vừa đẹp vừa rẻ thì cô đã đợi mua sau rồi.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào hàng bán vỏ sò liền hỏi: “Có phải con vẫn muốn mua không? Muốn mua thì cứ mua đi.”

Lâm Tiếu mừng rỡ hỏi: “Vẫn mua tiếp được ạ?”

Được mẹ đồng ý, Lâm Tiếu lại chọn thêm mấy chiếc, hôm trước mua bị đắt, bây giờ mua được rẻ, như thế tính bình quân ra cũng không bị đắt mấy.

Lâm Tiếu đã lên kế hoạch hợp lý với những chiếc vòng tay mới mua này, người nhà mình đương nhiên phải có, vòng tay tặng cho Chu Tuệ Mẫn, Dư Chiêu Chiêu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều đã mua vào lần trước rồi. Lần này mua một chiếc tặng Bạch Huyên, một chiếc tặng Trương Quân Nhã: “Chiếc này tặng Phùng Bảo Nguyệt.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: “Không phải là hồi nhỏ con và Phùng Bảo Nguyệt không chơi với nhau sao?”

Kể cả bây giờ Lữ Tú Anh cũng không thấy Lâm Tiếu và Phùng Bảo Nguyệt chuyện trò gì với nhau, còn không gần gũi bằng chị Tiểu Mai, chị Linh Linh nữa.

“Bây giờ hai đứa chơi với nhau rồi à?” Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp, cô không thấy Lâm Tiếu và Phùng Bảo Nguyệt chơi với nhau.

Ngay cả dì Tề và Lữ Tú Anh bây giờ cũng rất ít qua lại, từ sau khi dì Tề bị mất việc thì dì ấy cũng không muốn gặp lại những người bạn trước kia nữa. Lữ Tú Anh hiểu tâm lý đó của dì Tề nên cũng không đến gặp, để dành không gian cho dì ấy.

Lâm Tiếu không biết phải tả thế nào về quan hệ giữa mình và Phùng Bảo Nguyệt: “Cũng gọi là chơi.”

Hồi nhỏ không chơi với nhau là vì lúc đó Phùng Bảo Nguyệt giống như một con công nhỏ kiêu ngạo, trước mặt Lâm Tiếu lúc nào cũng kênh kiệu, ra oai là mình có tất cả những gì mà Lâm Tiếu không có.

Bây giờ thì con công nhỏ kiêu hành ngày nào đã trở nên bụi bặm, lúc nào cũng ủ rũ, không ra vẻ trước mặt Lâm Tiếu được nữa, nhưng Lâm Tiếu vẫn rất hoài niệm những ngày tháng mà Phùng Bảo Nguyệt kiêu ngạo lại thích ra oai, ngày đó trông Phùng Bảo Nguyệt rất vui.

Lâm Tiếu tặng một chiếc vòng vỏ sò cho Phùng Bảo Nguyệt, hi vọng cô bé có thể vui lên một chút.

Bây giờ Phùng Bảo Nguyệt vẫn đang rất buồn bã và đau khổ, Lâm Tiếu hiểu hết.

“Mẹ, có phải con tặng vòng tay cho nhiều người quá rồi không?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh cảm thấy không có vấn đề gì: “Con muốn tặng ai thì cứ tặng đi.” Dù sao thì vòng tay vỏ sò cũng không đắt, Lâm Tiếu tặng cho nhiều người chứng tỏ cô rất hòa đồng, có nhiều bạn.

Tặng cho bạn nam thì không thể tặng vòng tay vỏ sò được nên Lâm Tiếu đã mua một con ốc biển lớn để tặng Trần Đông Thanh.

Lữ Tú Anh cũng mua, bà mua san hô. San hô đỏ, san hô trắng, san hô đỏ thẫm trông rất thích, màu trắng cũng rất đẹp. San hô loại nhỏ chỉ nhỏ bằng bàn tay, san hô loại to to như hòn non bộ, Lữ Tú Anh cũng không biết là thật hay giả, bà chỉ thấy giá cả hợp lý thì mua, cho dù là giả thì bầy trí ở trong nhà cũng vẫn đẹp.

Buổi chiều Lâm Tiếu bị mẹ đưa về khách sạn, mẹ bắt cô ngủ trưa. Ra ngoài chơi nhiều ngày thế rồi Lâm Tiếu không ngủ trưa hôm nào cả, nhưng hôm nay mẹ nhất định bắt cô ngủ: “Không ngủ đến tối con buồn ngủ sớm không xem được Xuân Vãn đâu.”

Để có thể thức được xem Xuân Vãn, buổi trưa Lâm Tiếu ngủ một giấc dài, buổi chiều không có thời gian ra bãi biển nữa, ở lại khách sạn một lúc rồi đi ăn cơm tất niên từ sớm.

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ăn cơm tất niên ở nhà hàng.

Anh trai nói sau này việc ăn cơm tất niên ở nhà hàng sẽ trở nên phổ biến: “Ăn thế này cũng hay, lại đỡ bận, không nhất thiết cứ phải ở nhà vất vả chuẩn bị một bàn đầy món ăn, ăn xong lại phải dọn dẹp.”

Mẹ và bà ngoại bán tín bán nghi: “Tết âm mà nhà hàng không nghỉ à?”

 

Lâm Dược Phi: “Kiếm được tiền thì nghỉ làm gì, ăn Tết xong rồi nghỉ sao cũng được mà, nhà hàng mà lát nữa chúng ta ăn cũng không nghỉ.”

Lữ Tú Anh: “Bên này có du khách nên khác.”

Cơm tất niên của nhà hàng cũng rất thịnh soạn, có mấy món hải sản, anh trai chọn cho Lâm Tiếu món tôm chiên xù, con tôm to được bọc trong bột, bên ngoài giòn, bên trong mềm, bên ngoài lại được phủ lên một lớp nước sốt thơm ngon. Lâm Tiếu ăn hai miếng hết một con, tôm to mà không cần phải tự bóc vỏ thật là ngon.

Món nào cũng ngon, nhưng sủi cảo của nhà hàng không ngon bằng nhà tự gói, Lâm Tiếu cắn một miếng liền nói: “Không ngon bằng mẹ gói.”

Vỏ sủi cảo không đủ chắc, nhân sủi cảo cũng không phải vị mà Lâm Tiếu quen, Lâm Tiếu ăn một cái là không muốn ăn nữa.

Lữ Tú Anh lại gặp một cái sủi cảo vào bát Lâm Tiếu: “Ăn thêm cái nữa, những điều tốt đẹp đến theo đôi.”

Ăn xong hai cái, mẹ không ép Lâm Tiếu ăn nữa: “Ăn cho có lệ là được rồi.”

Sủi cảo của nhà hàng tính theo đĩa chứ không tính theo cân, chọn một đĩa Lữ Tú Anh còn lo không đủ, không ngờ là ăn không hết, còn thừa một nửa.

“Gói vào cầm về khách sạn đi.” Lữ Tú Anh tiếc của, buổi tối xem Xuân Vãn xong đói thì cho vào trong hộp cơm nhôm dùng nước sôi làm nóng lại là ăn được.

Ăn xong Tất niên.

Sau khi trở lại khách sạn, Lữ Tú Anh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong vali ra, đưa cho Lâm Tiếu: “Mở ra xem xem.”

Lâm Tiếu mở hộp ra, bên trong chỉ có một mặt dây chuyền vàng rực rỡ.

Mặt dây chuyền vàng được đeo bằng một sợi dây màu đỏ và có hình một con rắn nhỏ.

Lữ Tú Anh cầm lấy dây chuyền vàng và bảo Lâm Tiếu đứng trước mặt bà: “Ra đây, mẹ đeo lên cổ cho.”

Mặt dây chuyền vàng man mát được đeo trên cổ Lâm Tiếu, cô cúi đầu nhìn mặt đầy thắc mắc: “Mẹ, sao lại là một con rắn nhỏ?”

Cô tuổi con khỉ chứ không phải con rắn, hay là mẹ nhớ nhầm.

Lữ Tú Anh: “Năm bản mệnh không được đeo con vật mình cầm tinh, phải đeo tuổi lục hợp, mượn vận khí của lục hợp, lục hợp của con khỉ là rắn.”

(*) Lục hợp là 6 cặp đôi con giáp nhị hợp với nhau để tạo thành lục hợp. Các cặp thuộc lục hợp nếu kết thành đôi sẽ mang đến sự may mắn và hạnh phúc cho nhau, đặc biệt là vợ chồng lục hợp.

Đeo xong, Lữ Tú Anh chỉnh lại cẩn thận: “Đẹp ấy chứ.”

“Cứ đeo thế này đi, nhưng đến trường thì phải cho vào trong áo, không được để lộ ra ngoài.” Lữ Tú Anh dặn dò.

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: “Con biết rồi.” Quy định của nhà trường là không được mang đồ trang sức, dây chuyền, vòng đeo tay, khuyên tai. Từ nhỏ Bạch Huyên đã bấm lỗ tai, cô bé nói hồi còn chưa đi học mẫu giáo cô bé đã bấm rồi, Lâm Tiếu đã rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện đó, bé như thế mà đã bấm lỗ tai.

Hồi còn học tiểu học Bạch Huyên luôn đeo khuyên tai bằng bạc nguyên chất, kiểu dáng rất đơn giản và giản dị, nhưng Trung học số một không cho phép đeo đồ trang sức, như thế cũng không được đeo nên Bạch Huyên chỉ có thể tháo xuống, không bao lâu sau chỗ lỗ tai đã bị tịt.

Lâm Tiếu lại được phen ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô biết lỗ tai còn có thể bị tịt.

“Vậy thì lúc đầu cậu phải chịu đau tốn công vô ích rồi.” Lâm Tiếu thở dài.

Bạch Huyên không thấy vấn đề gì cả: “Tớ cũng không biết là lúc hai ba tuổi tớ có đau không, dù sao tớ cũng không nhớ.”

Ngoài mặt dây chuyền bằng vàng, Lữ Tú Anh còn chuẩn bị đồ lót màu đỏ và tất đỏ cho năm bản mệnh của Lâm Tiếu.

“Thật ra còn có một chiếc thắt lưng màu đỏ, nhưng bình thường con không đeo thắt lưng.” Như thế cũng là được rồi.

Đúng tám giờ tối, chương trình Xuân Vãn bắt đầu.

Lâm Tiếu xem tiểu phẩm, “Tango chính là tiến, tiến rồi bước”, cười ngặt nghẽo đến mức ngã cả người xuống giường rồi lại bắt chước động tác trong tiểu phẩm.

Lâm Tiếu cười từ đầu đến cuối chương trình Xuân Vãn, cười đến tận 12 giờ đêm.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu đón giao thừa đến tận 12 giờ đêm.

Cô không ngủ quên, nghe thấy tiếng đếm ngược của chương trình Xuân Vãn, tích tắc từ giây thứ 59 đến 0, tiếng đồng hồ trong TV vang lên.

“Teng teng teng.”

Tiếng chuông năm con khỉ 1992 vang lên, năm bản mệnh của Lâm Tiếu đến rồi.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận