Nhà khách và quán cơm vẫn bán bình thường vào dịp Tết còn tiệm chụp ảnh thì đóng cửa. Lâm Dược Phi lập tức bỏ ý định đi rửa cuộn phim, anh đành cầm cuộn phim về nhà rửa.
Mùng năm, Lâm Tiếu về đến nhà, cô ném hành lý vào trong phòng khách, vội vàng chạy qua nhà dì Đỗ đón Tiểu Hoàng: "Nhất định Tiểu Hoàng đang rất nhớ chúng ta."
"Nếu có thể dẫn Tiểu Hoàng đi biển thì thật tốt." Đây là tiếc nuối duy nhất của Lâm Tiếu khi cô được đi ra ngoài chơi, Tiểu Hoàng chắc chắn sẽ chơi rất vui vẻ trên bãi biển.
Lữ Tú Anh thì lại không nghĩ như vậy: "Đưa Tiểu Hoàng đi đến bờ cát thì cả người nó sẽ dính cát, lúc tắm lại cực lắm."
Lâm Tiếu cuống cuồng đến nhà dì Đỗ, nhưng anh trai cô lại muốn đốt pháo trước: "Tết năm nay vẫn còn chưa đốt pháo nữa, hôm nay là mùng năm, vẫn còn kịp, chúng ta mau đốt pháo đón Thần Tài đi."
Lâm Tiếu chạy tới trước cửa: "Vậy thì để mình em đi đón Tiểu Hoàng cũng được."
Lâm Dược Phi: "Ở lại một chút đi, em không cầu Thần Tài để cho em thi được nhiều điểm tối đa trong năm mới à?"
Lâm Tiếu khiếp sợ: "Thần Tài còn quản cả chuyện này sao?"
Lâm Dược Phi mở to mắt nói dối: "Đúng vậy, Thần Tài phù hộ người lớn kiếm được nhiều tiền, phù hộ trẻ con thi được điểm cao."
Lâm Tiếu đột nhiên hiểu được lý do tại sao mỗi năm anh trai lại nghiêm túc đón Thần Tài về rồi.
Khi nghe thấy Thần Tài có thể phù hộ mình thi được điểm cao, Lâm Tiếu cũng động lòng, cô theo anh trai đi đốt pháo, đứng cách xa một chút, lấy tay che lỗ tai lại.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu tin tưởng tuyệt đối vào câu chuyện hoang đường của anh trai mình, bà tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi một cái rồi nói với Lâm Tiếu: "Đừng nghe anh con nói bậy, việc kiếm tiền và việc thi được điểm cao đều phải dựa vào chính mình, nếu không cố gắng học tập chăm chỉ thì có cầu xin Thần Tài một trăm lần cũng vô dụng."
Mọi người trong khu tập thể đã đốt pháo vào sáng sớm mùng năm, trễ lắm thì đến trưa cũng đã đốt xong. Buổi chiều bỗng vang lên tiếng pháo, hàng xóm xung quanh đều tò mò thò đầu ra nhìn liền thấy cả nhà Lữ Tú Anh đã về, họ rối rít lên tiếng chào hỏi: "Tú Anh, về rồi sao?"
Có hàng xóm không biết gia đình của Lữ Tú Anh đi du lịch liền hỏi: "Mọi người về quê ăn Tết à?"
Hàng xóm đã biết rõ chuyện này thì hỏi: "Đi biển vui lắm nhỉ? Chỗ đó rất ấm có phải không?"
Bây giờ việc đi du lịch vẫn còn là một khái niệm mới, đặc biệt ở trong khu tập thể, những người đi du lịch cũng không nhiều chứ đừng nói chi là vào dịp Tết không ở nhà mà đi du lịch ở bên ngoài.
Lữ Tú Anh không định nói với hàng xóm rằng cả nhà mình đi du lịch, đương nhiên bà cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, ai hỏi thì bà sẽ trả lời. Sau khi bà trở về, tin tức về việc gia đình bà đi du lịch ở bên ngoài vào đầu năm mới đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, mọi người ai cũng rất ngạc nhiên.
Anh trai đốt pháo xong, mẹ cầm cây lược chải đầu cho Lâm Tiếu.
Bà chải đến đâu, tóc của Lâm Tiếu liền bị tĩnh điện kêu tách tách và dựng thẳng lên trời. Chải tóc được mấy cái, Lâm Tiếu bị đau đến nhăn mặt: "Mẹ, để con tự chải được rồi."
Về vấn đề này thì ở Hải Nam lại khá tốt, vào mùa đông ở Hải Nam không sợ bị tĩnh điện. Lâm Tiếu chạy đến cạnh hồ nước, dùng nước làm ướt cái lược sau đó cẩn thận chậm rãi chải tóc, buộc tóc thành một cái đuôi ngựa.
Lữ Tú Anh lấy tay vuốt tóc Lâm Tiếu: "Tóc của con bị ướt rồi, bước ra ngoài sẽ lạnh lắm, sau này đừng lấy nhiều nước như vậy."
Lâm Tiếu cũng không muốn tóc mình bị ướt nhẹp nhưng chỉ có như vậy thì mới không bị tĩnh điện, cái lược mà chỉ có một ít nước thì cũng vô dụng.
Lữ Tú Anh đội mũ len cho Lâm Tiếu sau đó lại quấn khăn quàng cổ, bà còn muốn đeo khẩu trang cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không thích đeo khẩu trang, thừa dịp mẹ mình đang tìm khẩu trang, cô lập tức chạy nhanh như chớp ra ngoài cửa: "Mẹ ơi, mình mau đi thôi."
Vẫn là ở Hải Nam tốt hơn, chỉ cần một cái áo mỏng và một cái quần là có thể vượt qua mùa đông, không cần phải trang bị đầy đủ như thế này, hoạt động cũng bất tiện.
"Dì Đỗ, dì Đỗ." Lâm Tiếu gõ cửa nhà dì Đỗ, trong nhà liền truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu." Cửa vừa mở ra, Tiểu Hoàng lập tức bay tới trước mặt Lâm Tiếu, quấn quýt cọ tới cọ lui ở bên chân của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chị nhớ em c.h.ế.t mất!"
"Tiểu Hoàng, em béo lên rồi hả?" Lâm Tiếu vuốt ve lông của Tiểu Hoàng, phát hiện trên người nó có nhiều thịt hơn.
Lữ Tú Anh tiến lại gần nhìn thử: "Đúng là mập hơn rồi."
Lâm Tiếu hỏi: "Dì Đỗ, có phải dì cho Tiểu Hoàng ăn nhiều lắm đúng không ạ?"
Dì Đỗ nói: "Có nhiều hơn một tí so với phần ăn mà mẹ cháu đã nói với dì."
Ban đầu dì Đỗ cũng dựa theo dặn dò của Lữ Tú Anh, nhưng mỗi lần Tiểu Hoàng ăn cơm xong đều vẫn chưa thấy no nên nó liền làm nũng với dì Đỗ, kéo ống quần của dì Đỗ đến cạnh nồi cơm không, tiếng kêu cực kỳ đáng thương. Khi dì Đỗ đi làm, Tiểu Hoàng vẫn theo thói đó đi tìm chồng và con trai của dì Đỗ, lần lượt làm nũng trước mặt một nhà ba người bọn họ.
Lâm Tiếu nói với dì Đỗ: "Nó giả vờ đó ạ, nó biết cách giả vờ nhất."
Thật ra Tiểu Hoàng không phải là vì đói mà là vì buồn miệng, lúc còn ở nhà thì nó biết rõ mình có nũng nịu cũng vô ích nhưng khi tới nhà dì Đỗ, ngày nào nó cũng giả bộ đói để được ăn ngập mồm.
Lâm Tiếu lấy tay gõ vào đầu Tiểu Hoàng: "Em mập lên nhiều quá, về nhà chị sẽ bắt em giảm cân."
Lữ Tú Anh tặng dì Đỗ không ít quà bao gồm kẹo dừa, bánh dừa, một thùng hải sản mà một cây san hô lớn rất đẹp.
Lâm Tiếu nói với dì Đỗ: "San hô này là do cháu chọn cho dì đấy ạ."
Dì Đỗ không thể rời mắt khỏi cây san hô: "Đẹp quá!"
Thấy Lữ Tú Anh mang tới nhiều quà như vậy, dì Đỗ liền từ chối: "Mang về, mang về đi, chúng tôi không thể nào ăn hết được nhiêu đây, với lại tôi cũng không ăn hải sản."
Lữ Tú Anh: "Sao lại không? Bà đừng ngại, Tiểu Hoàng đã gây ra không ít phiền phức ở nhà của bà suốt mấy ngày qua rồi."
Con trai của dì Đỗ cướp lời: "Không phiền ạ."
Dì Đỗ cười: "Mấy ngày nay Tiểu Hoàng đều do con trai tôi chăm sóc, bởi vì thằng bé rất thích Tiểu Hoàng."
Lữ Tú Anh: "Tiểu Lỗi vất vả rồi, Tiểu Lỗi à, kêu mẹ cháu nấu món ngon bồi bổ cho cháu nhé."
Tiểu Lỗi chậc một tiếng: "Mẹ cháu nấu món nào cũng chẳng ngon, cháu chưa từng được ăn món ngon nào do chính tay mẹ cháu nấu cả."
Dì Đỗ trừng mắt nhìn Tiểu Lỗi một cái: "Con ngứa đòn à? Thế sau này tự con lo việc cơm nước trong nhà đi."
Tiểu Lỗi lập tức nói: "Mẹ con nấu cơm ngon, ngon nhất, ngon nhất trên đời." Cậu lập tức chạy một cái vèo vào trong phòng.
Dì Đỗ than thở: "Thằng nhóc này khi còn nhỏ rất ngoan, càng lớn thì lại càng thay đổi tính nết."
Lữ Tú Anh nói: "Tiểu Lỗi là một đứa bé ngoan, thằng bé cũng không khiến bà phải phiền lòng." So với Lâm Dược Phi thì con trai của dì Đỗ tuyệt đối là một người con ngoan.
Lữ Tú Anh so sánh Tiểu Lỗi với Lâm Dược Phi, còn dì Đỗ thì lại so sánh Tiểu Lỗi với Lâm Tiếu: "Nếu Tiểu Lỗi có được một nửa sự thông minh trong học tập của Tiếu Tiếu thì tốt rồi, dù có nằm mơ thì tôi cũng có thể cười đến khi tỉnh giấc luôn cũng được."
Dì Đỗ lắc đầu: "Lúc Tiểu Lỗi học tiểu học, tôi còn có thể tự an ủi chính mình rằng thằng bé hiểu chậm, bây giờ đã học tới trung học cơ sở rồi mà vẫn không thể cải thiện hơn được một chút nào, sau này cũng sẽ thế vì vậy nó không có khiếu để học tập."
Lữ Tú Anh an ủi dì Đỗ: "Không học cũng chẳng sao cả, có ba trăm sáu mươi đường để đi tới thành công mà."
Dì Đỗ chỉ là thuận miệng nhắc tới chứ bà cũng không rầu rĩ gì nhiều: "Cũng đúng, dù sao cũng là con trai, cùng lắm thì đi bán sức lao động thì cũng có thể nuôi sống được bản thân."
"Chắc bà cũng biết tới Lý Ái Hồng ở trong khu tập thể của chúng ta có đúng không?" Dì Đỗ hỏi.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Dĩ nhiên là biết rồi, nhà bà ấy ở mấy tòa nhà phía Đông bên kia chứ đâu."
Dì Đỗ: "Có phải bà ấy đã bị sa thải rồi phải không? Tôi thấy bà ấy mở một quầy hàng ăn vặt, sáng nào cũng lái một chiếc xe chất đầy đồ đi ra ngoài, buổi chiều tay không trở về, việc làm ăn rất tốt."
Trong khu tập thể có không ít người thầm suy đoán Lý Ái Hồng có thể kiếm được bao nhiêu tiền một ngày, có người đoán nhiều cũng có người đoán ít, nhưng họ đều nhất trí cho rằng số tiền kiếm ra chắc chắn hơn hẳn một nửa số tiền lương tạm bợ được trả mỗi tháng trong xưởng hiện tại.
"Còn có người nói rằng sao mình không phải là người bị đuổi việc, nếu người đó là họ thì cũng sẽ bày sạp bán ăn vặt ở bên ngoài để kiếm sống."
Nói như vậy dĩ nhiên sẽ bị mấy người kia nhào vô phản bác: "Vậy anh chủ động xin nghỉ việc đi, anh bị sa thải rồi, vị trí đó sẽ là của tôi." Người hàng xóm đã bị mất việc nói.
Dì Đỗ nói: "Chắc kiếm được không ít, nhưng cũng rất vất vả mới kiếm được nhiêu đó, hơn nữa thu nhập cũng không được ổn định."
Lữ Tú Anh còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, trong số các công nhân bị sa thải của xưởng dệt bông đã có người phải lâm vào cảnh bày sạp hàng để mưu sinh, dù gì cũng từng là công nhân của doanh nghiệp nhà nước, Lữ Tú Anh không nghĩ tới họ thật sự có thể lâm vào bước đường này.
Nhưng nghĩ lại thì họ cũng cần phải nuôi sống cả gia đình, đồng tiền quan trọng hơn thể diện của chính bản thân.
Nếu bà cũng bị dồn đến bước đường kia thì bà cũng sẽ làm như vậy.
Cuối cùng, Lữ Tú Anh vẫn để lại hết quà cho dì Đỗ. Dì Đỗ tiễn Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ra tới cửa, Tiểu Hoàng đang ngoan ngoãn đi theo Lâm Tiếu bỗng nhiên sau khi tới trước cửa, Tiểu Hoàng đột nhiên chạy ngược vào trong.