Mẹ và bà cũng chạy tới, Lâm Dược Phi vội vàng bảo họ ra đứng ở hai bên Lâm Tiếu: “Nhanh nhanh nhanh, để con chụp cho.”
Mẹ muốn Lâm Dược Phi cũng qua đó và nhờ nhân viên trên tàu giúp họ chụp một tấm ảnh gia đình, Lâm Dược Phi lắc đầu: “Không kịp đâu, cá heo đang bơi ra xa rồi, càng ngày càng nhỏ lại rồi.”
Lâm Dược Phi còn không kịp bỏ máy ảnh ra khỏi cổ anh.
Lâm Tiếu nghe nói cá heo đã bơi ra xa rồi lập tức không phối hợp với anh trai chụp ảnh nữa, cô vẫn chưa kịp ngắm mấy chú cá heo nữa.
Lâm Tiếu lập tức quay đầu lại, quay đầu về phía anh trai, nhìn chú cá heo vẽ một đường vòng cung xinh đẹp trên mặt biển. Cá heo rõ ràng trông rất mập mạp, nhưng chuyển động của chúng rất nhẹ nhàng, giống như minh tinh trên biển vậy.
“Chúng ta có thể lái thuyền đuổi theo cá heo không?” Lâm Tiếu hỏi.
“Không đuổi kịp đâu.” Thuỷ thủ trên du thuyền nói: “Gặp được cá heo đã là may mắn lắm rồi, chúng ta may mắn thật đấy.”
“Chúng tôi lênh đênh trên biển cả ngày, đi biển không biết bao nhiêu lần mới gặp được cá heo một lần, đại đa số du khách đều không gặp được.”
Lâm Tiếu nghe thấy thuỷ thủ nói vậy lại càng vui hơn.
“Anh, anh có chụp được cá heo không?” Lâm Tiếu nhìn anh trai bằng ánh mắt kỳ vọng.
Lâm Dược Phi: “Chụp được rồi, anh chụp được mười mấy tấm cơ.” Anh sắp dùng hết cuộn phim này rồi.
Nhưng gặp được cá heo thì dùng hết cuộn phim này cũng rất đáng, dù sao cũng chả có gì đáng chụp hơn cá heo cả.
Lần ngồi thuyền ra biển này thích quá, Lâm Tiếu nói với mẹ: “Mẹ, lúc nào về in ảnh ra, con phải chọn một tấm ảnh để đóng khung đặt lên bàn học của con.”
Lữ Tú Anh vui vẻ đồng ý: “Được, trước tiên rửa hết ra loại 50cm đã xong chọn lấy cái đẹp nhất rồi mới phóng thành một cái to, cho con đặt một cái lên bàn học.”
Lữ Tú Anh cũng muốn rửa một tấm cho vào chỗ để ảnh trong suốt trong ví tiền của mình.
Kẹp bên trong ngăn là bức ảnh gia đình được chụp trong một studio ảnh. Lữ Tú Anh cũng muốn đổi ảnh chụp với cá heo trên biển, tuy không tinh xảo và đẹp như ảnh chụp trong studio nhưng ảnh này có nhiều kỷ niệm vui hơn.
Lần đi chơi này, ngày nào Lữ Tú Anh cũng phải nhắc Lâm Tiếu cười nhỏ thôi liên tục, đừng có cười đau cả cổ họng. Cả bản thân Lữ Tú Anh và bà ngoại Lâm Tiếu cũng chơi rất vui.
Bà ngoại Lâm Tiếu cũng nói: “Rửa ảnh xong đưa cho mẹ vài tấm, mẹ mang về quê treo lên tường.”
Đi du lịch đến một bờ biển ấm áp thế này, ngồi thuyền ra biển chơi, còn gặp cả cá heo. Bà ngoại Lâm Tiếu mặc dù không đến nỗi bị kích động cười lớn, hét lớn như Lâm Tiếu nhưng bà ngoại Lâm Tiếu cũng vui trong lòng.
Lần du lịch này hoàn toàn vượt ngoài mong chờ của bà ngoại Lâm Tiếu, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt hơn, nếu không ra ngoài một chuyến, bà ấy thực sự cũng không tưởng tượng ra được có thể đi du lịch như thế này, có thể hưởng thụ như thế này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ngoại Lâm Tiếu là người đầu tiên của cả thôn được ra biển xem cá heo, sau khi treo ảnh chụp với cá heo lên tường, bà được nở mày nở mặt với xóm làng biết bao.
Cả gia đình ai cũng mong chờ ảnh, Lâm Dược Phi tuyên bố: “Rửa luôn không chờ đến khi về nhà nữa, con sẽ tìm một studio ở đây rửa ra.”
Lâm Tiếu mừng rỡ: “Được được được, hôm nay rửa ra luôn.”
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ sốt sắng của em gái, lắc đầu cười: “Hôm nay không còn thời gian nữa rồi.”
Đêm nay là đêm cuối cùng họ ở khách sạn này, sau khi về khách sạn phải thu dọn hành lý, đổi khách sạn. Ngày mai còn cả một chặng đường dài, sau khi ổn định xong ở khách sạn mới, anh sẽ tìm một studio để rửa ảnh: “Mai có thời gian thì rửa, không có thời gian thì để ngày kia rửa.”
Lâm Tiếu hỏi anh trai: “Tại sao phải đổi khách sạn? Khách sạn hiện tại đắt quá, chúng ta không thuê nổi nữa ạ?”
Lâm Tiếu biết khách sạn hiện tại họ đang ở rất đặt, trang trí của khách sạn rất sang trọng, có thể nhìn thấy biển từ phòng ở trên cao, điểm tâm và đồ ăn Tây đều rất ngon, điểm tâm là ngon nhất.
Nhưng trải nghiệm ăn đồ Tây cũng rất mới lạ, anh trai đã chọn rất nhiều món. Lâm Tiếu không quen ăn sườn bò nhưng cô rất thích súp kem nấm. Súp của món Tây khác với canh của món ăn Trung Quốc, nó còn kèm thêm cả bánh mì tỏi, anh trai nói với Lâm Tiếu bánh mì có thể ăn cùng với súp nấm.
Mẹ vừa thấy món Lâm Tiếu thích ăn đã thắc mắc ngay không biết món đó nấu thế nào, bà cẩn thận nếm thử một thìa: “Súp này sao lại đặc thế, nhưng không giống cho nước bột.”
Lâm Dược Phi: “Là bột mì. Cái này là nhà người ta tự làm, phải dùng bơ và kem tươi để làm.” Hiện tại muốn mua hai loại này không tiện như sau này.
Lữ Tú Anh nghe xong thì bó tay, bà không biết phải mua nó ở đâu.
Nếu không phải là vì khách sạn đắt quá thì tại sao phải đổi khách sạn? Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ nghi ngờ, cô rất thích khách sạn đang ở: “Khách sạn mới có tốt hơn không?”
Lâm Dược Phi nói: “Khách sạn mới có thể không sang trọng bằng khách sạn này, nhưng chắc chắn em sẽ thích biển ở gần khách sạn bên đó hơn.”
Lâm Tiếu: “Biển mà chúng ta đi qua em cũng thích.”
Lâm Dược Phi tự tin nói: “Đợi đến khi thấy thì em sẽ biết.”
Buổi tối, Lâm Tiếu nằm trên giường: “Mẹ, con thấy giường đang rung.”
Lữ Tú Anh: “Vì ban ngày con ngồi thuyền đó.”
Ban ngày ngồi thuyền khó tránh khỏi rung lắc, Lâm Tiếu ngồi trên thuyền không thấy say, rất may là gia đình họ không ai bị say thuyền. Trước khi lên thuyền bà ngoại Lâm Tiếu e là mình sẽ say, sau khi lên thuyền lại không sao cả, không khó chịu chút nào.
Lâm Tiếu nằm trên giường cười khanh khách: “Mẹ, con nhắm mắt lại cảm thấy như mình vẫn đang trên thuyền.” Giường của cô rung lắc như trên thuyền.
“Có say không?” Lữ Tú Anh lo lắng nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không say ạ, cảm giác giống lúc ngồi ở trên thuyền.” Là cơ thể cô nhớ cảm giác ngồi thuyền lúc ban ngày, đến tối cảm giác này lại nổi lên.
Sau khi quen với cảm giác trên thuyền, đang ở nơi không rung lắc lại cảm thấy rung lắc.
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Đối với người sống ở đất liền như chúng ta thì trên thuyền rung lắc, nhưng đối với những người trên thuyền thì đất liền mới là nơi rung lắc.”
“Vốn dĩ con là người ở đất liền, hôm nay ngồi cả ngày trên thuyền lại biến thành người sống trên thuyền rồi, cho nên mới thấy đất liền rung lắc.”
Lữ Tú Anh nghe không hiểu Lâm Tiếu đang nói gì: “Nghĩa là sao?”
Lâm Tiếu: “Đất liền không rung chính là thuyền đang rung. Nói cách khác, nếu cho rằng thuyền không rung thì chính là đất liền đang rung, con nằm trên giường cũng đang rung.”
Lữ Tú Anh vẫn không hiểu: “Đất liền sao lại rung? Đất liền đứng yên bất động mà, đất liền mà động thì đó là động đất rồi.”
Lâm Tiếu: “Đất liền không phải là đang rung thật mà là giả dụ vậy thôi, giả dụ tàu không rung, vậy thì đất liền đang rung rồi.”
Lữ Tú Anh không hiểu ý của Lâm Tiếu là gì, nhưng bà cũng quen với việc thỉnh thoảng Lâm Tiếu sẽ nói những câu kỳ lạ nên chỉ ừ một tiếng.
Lâm Tiếu thấy mẹ phản ứng như vậy liền biết là mẹ chưa hiểu, nhưng Lâm Tiếu cũng không biết giải thích như thế nào cho rõ, cô nằm trên giường thở dài.
Nếu có Chu Tuệ Mẫn ở đây có phải tốt không, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn Chu Tuệ Mẫn sẽ hiểu mình nói gì, những suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô Chu Tuệ Mẫn đều có thể hiểu.
Lâm Tiếu vẫn không biết những gì bản thân đang nghĩ trong đầu thực ra đó là tính tương đối của chuyển động, từ lâu đã có người đúc kết ra, thậm chí đã được viết trong sách Vật lý.
Lớp 7 vẫn chưa học môn Vật lý, ngay cả khi lớp năm năm học vượt tiến độ thì cũng phải từ học kỳ sau mới bắt đầu học môn Vật lý, học kỳ đầu tiên của lớp 7 được coi là giai đoạn thích nghi của học sinh vừa từ tiểu học lên cấp hai.
Lâm Tiếu tự học trước kiến thức Toán của cấp hai, nhưng chưa học trước kiến thức Vật lý của cấp hai, anh trai vẫn chưa mua sách Vật lý cho cô.
Vì hôm nay khi Lâm Tiếu nằm trên giường cảm thấy rung lắc nên mới có một số suy nghĩ về tính tương đối của chuyển động, nhưng cô không biết diễn tả một cách chính xác bằng lời, cũng không biết đã có kiến thức tổng kết trong sách Vật lý, bây giờ cô vẫn chưa biết mình đang phải chịu thiệt từ việc ít đọc sách.
Đang trong cảm giác lảo đảo, Lâm Tiếu cảm giác như mình đang nằm trong nôi, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến cô đã ngủ thiếp đi trước khi mẹ lên giường.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu ăn bữa điểm tâm cuối cùng ở khách sạn mà mình thích rồi xách hành lý lên xe đổi khách sạn.
Đến bãi biển mới, cuối cùng Lâm Tiếu cũng đã hiểu tại sao anh trai lại nói cô sẽ thích biển ở đây hơn.
“Ở đây thật là đẹp.”
Bãi cát ở đây không phải màu vàng mà là màu trắng.
Dưới ánh nắng mặt trời, nước biển có màu xanh da trời nhạt trong suốt, thậm chí có chút màu xanh lá, trong vắt nhìn thấy tận đáy.
Lữ Tú Anh cảm thán: “Nhìn có vẻ rất sạch sẽ.”