Tần Phóng nghe vậy, sợ hãi lập tức đứng phắc dậy: "Anh Thừa, người thuần hóa ngựa vẫn chưa thuần hóa xong được nó đâu, để Cố Mang cưỡi thì không an toàn."
"Tôi dắt cho Cố Mang cưỡi." Lục Thừa Châu nhìn sang nhân viên công tác, hất cằm một cái: "Đi dắt đi."
Nhân viên công tác do dự nhìn sang Tần Phóng.
Thấy ông chủ nhà mình không dám nói lời nào, bèn hiểu được ai đang làm chủ trường đua này, nhanh chóng xoay người đi về phía chuồng ngựa.
Vu Xu không thể tin nổi mà nhìn Lục Thừa Châu.
Anh ấy dung túng cô gái này đến mức như thế sao, dắt cả ngựa cho cô ta cưỡi?
Khóe mắt đỏ ửng lên vì tức giận, cô ta nghiến răng.
Có Mang thờ ơ, mở miệng: "Tôi thử xem."
Lời này có nghĩa là không cần Lục Thừa Châu dắt ngựa cho cô.
Vu Xu hơi nghiêng đầu, đè ép cơn tức trong lòng xuống, mỉm cười tao nhã: "Cô Cố biết cưỡi ngựa à?"
Cố Mang cắn kẹo que, vẻ mặt không lạnh không nhạt, đôi mắt hơi nheo lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều: "Biết một chút."
Lời lẽ rời rạc, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Vu Xu siết chặt ngón tay, mỉm cười đoan trang, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trang nhã và đúng mực của một tiểu thư nhà giàu, không thể bắt bẻ.
"Chơi đùa ở trường đua ngựa, thì phải có so tài mới thú vị, tôi cũng biết chút ít, không biết có được vinh hạnh cùng so tài với cô Cố hay không." Cô ta nhìn Cố Mang, thái độ lịch thiệp, trông không có chút địch ý nào.
Lời nói xong, qua một lúc lâu, Cố Mang vẫn chưa hề lên tiếng trả lời.
Đám người Tần Phóng cũng không nói chen vào, mang dáng vẻ giống như đang xem kịch vui.
Điện thoại của Lục Thừa Châu vang lên, anh ta hơi cúi đầu, dùng một tay để nhắn tin như thể không nghe thấy những gì Vu Xu nói.
Đợi đến khi Vu Xu kiên trì đến cùng, định mở miệng hỏi lại, thì lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô gái: "Không có hứng thú."
Tần Phóng không kiềm lòng được mà phì cười thành tiếng, chị hai quả thật rất vô tình.
Mặt Vu Xu sa sầm, liếc nhìn anh ta.
Tần Phóng thu lại nụ cười, chỉ tay về phía Khương Thận Viễn: "Cô nhìn anh chàng luật sư kia xem, có giống dắt ngựa cho phụ nữ không, dắt ngựa không tồi, còn sợ cô gái nhỏ bị ngã va đập."
Vu Xu mím môi, thu tầm mắt lại, nhìn về phía Cố Mang mỉm cười: "Chỉ là chơi đùa mà thôi, cô Cố không cần sợ hãi, tôi cưỡi cũng bình thường thôi."
Tần Phóng: "..."
Lời nói này.
Vu Chấn, bố của Vu Xu, là tư lệnh phân khu quân sự dưới quyền của bác cả nhà họ Lục, xem như là được bác cả nhà họ Lục một tay đề bạt lên.
Vu Xu từ nhỏ đã được Vu Chấn mang theo bên cạnh, những thứ trong quân khu đó, về cơ bản thì Vu Xu đều đã từng tìm hiểu hoặc chạm qua.
Kỹ năng mà cô ta am hiểu nhất chính là cưỡi ngựa và bắn súng.
Cưỡi ngựa còn tốt hơn cả anh ta và Hạ Nhất Độ.
Như thế này thì rõ ràng là muốn dằn mặt Cố Mang nhỉ.
Hạ Nhất Độ ném đầu lọc thuốc xuống mặt đất, dẫm tắt, nhìn về phía Vu Xu, nheo mắt lại, không nói lời nào.
Tần Duệ lặng lẽ quan sát nét mặt của Cố Mang và Vu Xu.
Nhìn thấy Cố Mang vẫn nhìn con ngựa thuần chủng nọ, mà không phản ứng gì. Anh ta suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Đều đến chơi, so tài thì thôi đi."
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Mang như vậy, lại không rành cưỡi ngựa cho lắm, thua thì rất khó coi.
Đến lúc đó, Dao Chi nhìn thấy Cố Mang bị bắt nạt, sỉ nhục, thì nhất định sẽ nổi cáu.
"Tần Duệ, so tài cũng là một loại thú vui mà, trước đây lúc mấy người chúng ta đến trường đua ngựa, không phải đều chơi trò so tài này sao." Vu Xu nhớ đến điều gì đó, cười cười: "Tôi nhớ tháng bảy năm ngoái, tôi còn thắng Úc Mục Phong một chiếc xe thể thao bản giới hạn cơ, anh ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ."
Cố Mang nghe vậy, khẽ liếc mắt, lông mày tinh xảo nhướn lên, thu lại vài phần bất cần đời: "Xe thể thao?"
Vừa mở miệng, giọng nói vô tình mang theo chút lạnh lẽo.
"Ừ." Vu Xu nhìn sang cô, như thể đang hồi tưởng chuyện rất thú vị này, ý cười càng hiện rõ: "Một chiếc Maserati bản giới hạn, Úc Mục Phong cầu xin Thừa Châu rất lâu, mới được anh ấy nhường lại cho, sau đó lại thua cả vào tay tôi."
Giọng điệu cực kỳ thân thiết.