Ánh mắt Tần Duệ nghiêm nghị nhìn cô ấy: "Dao Chi, không được ăn nói với anh cả như thế."
Tần Dao Chi bĩu môi.
Vài người khác không khách sáo, bậc cười thành tiếng.
Tần Dao Chi nhìn về phía chuồng ngựa, khoác tay Cố Mang và Mạnh Kim Dương: "Chị Mang, Kim Dương, chúng ta cưỡi ngựa đi, chị xem chỗ kia có nhiều con ngựa nhỏ, đáng yêu ghê."
Vu Xu nhìn ba cô gái, quan hệ của họ trông có vẻ rất tốt, cô ta xiết chặt ngón tay.
Đến cả công chúa nhỏ của nhà họ Tần mà cũng gần gũi với Cố Mang như vậy.
Tần Dao Chi thì tương đối đặc biệt, vì đời này của nhà họ Tần chỉ có Tần Dao Chi là con gái, nên cô ấy đã sớm được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.
Rất khó tiếp cận, tính cách lại lập dị.
Nhưng ấy vậy mà ông cụ nhà họ Tần nọ lại cực kỳ cưng chiều cô ấy.
Nếu không phải vì Tần Dao Chi ngã bệnh, thì ông cụ tuyệt đối sẽ không cho phép Tần Dao Chi theo Tần Duệ đến Minh Thành.
Mạnh Kim Dương chưa từng cưỡi ngựa, có chút sợ hãi: "Tôi không biết cưỡi ngựa, không đi đâu, cậu và Cố Mang đi đi."
"Không sao đâu." Tần Dao Chi nhìn sang Tần Duệ: "Anh trai, anh dẫn ngựa giúp Kim Dương đi."
Tần Duệ lùi sang bên cạnh một bước, hất cằm một cái với Khương Thận Viễn: "Tìm anh Thận Viễn của em đi, là người cậu ta đưa đến mà."
Tần Dao Chi nhíu mày: "Anh Thận Viễn?"
Khương Thận Viễn nhìn Mạnh Kim Dương, người vừa muốn thử nhưng lại sợ, rồi dặn dò nhân viên công tác bên cạnh: "Dắt ngựa qua đi."
"Hai con là được, tôi không chơi." Cố Mang bỗng lên tiếng.
Lục Thừa Châu nghe vậy, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô: "Không biết cưỡi thì để tôi dắt giúp em."
"Không cần." Cố Mang cúi đầu mở miệng, biểu cảm toát lên vẻ lười biếng, ánh mắt đảo qua hàng ngựa trong chuồng, dừng lại trên con ngựa thuần chủng ở phía cuối, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại.
Lục Thừa Châu theo tầm mắt của cô mà nhìn sang.
Là con ngựa thuần chủng mà Tần Phóng trân quý nhất, bỏ hơn ngàn vạn để mua về.
Tính nết thì hoang dã, lại vừa hung dữ vừa điên cuồng, vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn.
Muốn cưỡi con này à?
Chỉ trong chốc lát, nhân viên công tác đã dẫn hai con ngựa nhỏ qua.
Tần Dao Chi biết cưỡi một chút, không cần người khác đỡ, đã nhanh chóng lên được ngựa.
Cô ấy cầm dây cương, quay đầu lại liếc nhìn Cố Mang: "Chị Mang, chị cũng chơi thử đi, cưỡi ngựa không khó đâu."
Gương mặt của cô gái không có biểu cảm gì, giọng nói rất lạnh nhạt: "Mọi người chơi đi."
Khương Thận Viễn chậm rãi đi đến phía trước ngựa nhỏ, sờ lên trán của nó, tích cách rất dịu dàng.
Anh ta cởi áo khoác ngoài, ném cho nhân viên công tác, rồi nhìn về phía Mạnh Kim Dương, vương tay: "Kim Dương, nào, để tôi đỡ em lên."
Mạnh Kim Dương gật đầu, cẩn thận làm theo chỉ dẫn của anh ấy.
"Cẩn thận một chút, đặt chân chắc vào bàn đạp." Khương Thận Viễn đỡ lấy cánh tay cô ấy.
Đợi đến khi Mạnh Kim Dương ngồi vững, anh ấy bảo cô nắm chắc dây cương, rồi mới chậm rãi dắt ngựa đi về phía trước.
Tần Phóng huých vai Hạ Nhất Độ bên cạnh, hạ giọng: "Luật sư đúng là kiên nhẫn thật, nhìn không hiểu nổi."
Hạ Nhất Độ cũng không hiểu.
Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, dù sao thì vụ kiện nọ của Mạnh Kim Dương đều là do Khương Thận Viễn lo liệu, quan hệ của hai người có tốt một chút thì cũng bình thường.
Lúc đó, Khương Thận Viễn và Cố Mang còn chẳng phải bạn bè.
Vu Xu nhìn cảnh tượng này, hơi cau mày.
Khương Thận Viễn vậy mà hạ thấp địa vị tự mình dẫn ngựa cho loại con gái này à?
Cố Mang liếc nhìn Mạnh Kim Dương đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa nhỏ, ánh mắt lại quay trở về con ngựa thuần chủng.
"Muốn cưỡi con ngựa kia à?" Lục Thừa Châu nhẹ nhàng chà xát ngón tay cô, thấp giọng hỏi.
Cố Mang nghiêng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm như hồ sâu nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt nơi đáy mắt mang theo một chút lạnh nhạt, hờ hững thốt lên một tiếng "ừ".
"Mấy con khác thì chẳng có hứng thú." Giọng cô gái lạnh nhạt, mang theo chín phần ngông cuồng.
Còn lại một phần là sự hoang dã không thể kiềm chế.
Đáy mắt của Lục Thừa Châu toát lên ý cười mỏng manh, anh ta gật đầu, dặn dò nhân viên công tác: "Dắt ngựa thuần chủng qua đi."
Trong lòng Vu Xu cười lạnh một tiếng, không biết tự lượng sức mình, con ngựa hơn ngàn vạn mà dễ cưỡi như vậy sao.
Đừng ngã đến tàn phế đấy.