Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 184: Bắn chết.




Trong từng câu từng chữ, người phụ nữ này đều đang chứng tỏ với Cố Mang rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt.

Như thể xe kia vào tay cô ta, cũng chính là về lại tay Lục Thừa Châu vậy.

Cô ta và Lục Thừa Châu tuy hai mà một.

Cố Mang không có phản ứng gì.

Bên này, nhân viên công tác đã dẫn con ngựa thuần chủng sang, tính nết con ngựa còn khá hung dữ, suốt cả chặng đường dắt qua vẫn liên tục hí vang và đá hậu.

Người thuần hóa vuốt bờm trên trán nó để trấn an.

Vu Xu nhìn thấy Cố Mang trông có vẻ có hứng thú với xe thể thao, ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn Cố Mang: "Cô Cố có hứng thú thì chúng ta sẽ dùng chiếc xe thể thao kia làm phần thưởng nhé, cô Cố mà thắng thì xe thể thao sẽ là của cô."

Xe này trước đây Tần Phóng cũng từng để ý đến, cũng đã ngỏ ý với Lục Thừa Châu.

Có điều, lúc đó Lục Thừa Châu muốn mời Úc Trọng Cảnh trở về để làm phẫu thuật cho bà nội, nên đã để phần nhân tình này lại cho Úc Mục Phong.

Kết quả tên kia quay đầu thua vào tay Vu Xu.

Tần Phóng nghe Vu Xu dùng xe thể thao làm tiền đặt cược, thì cảm thấy thú vị, hơi nghiêng người, cười: "Cố Mang thua thì sao?"

Vu Xu không chút biểu cảm, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua bộ trang phục giản dị của Cố Mang, rất hào phóng nói: "Mặc dù cô Cố có chút danh tiếng, nhưng dù sao thì khi còn bé cũng từng sống ở vùng hoang vu hẻo lánh, cực khổ, khác với chúng tôi, tôi chẳng thiếu gì cả, mọi người chơi vui vẻ là được."

Đôi mắt u ám của Lục Thừa Châu ngập tràn vẻ rét buốt, đuôi mắt lạnh lùng quét qua, đáy mắt mang theo vẻ tàn nhẫn mơ hồ.

Cố Mang nhướn mày, chẳng để tâm mấy mà mở miệng hỏi: "Vậy xe thể thao kia bao nhiêu tiền?"

Tần Phóng nghĩ ngợi một chút: "Hơn một trăm triệu, giá cả cụ thể thì quên rồi."

Cố Mang gật đầu, lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, hai ngón tay thon dài kẹp lấy, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thắng thì xe thể thao thuộc về tôi, thua thì tôi bồi thường tiền."

Vu Xu thấy cô đồng ý, khóe môi cong lên: "Quy tắc cứ để cô Cố quyết định."

Hơn một trăm triệu, phải vét sạch cả gia tài chứ nhỉ.

Thịnh Thính tuy nổi tiếng, thế nhưng trên anh ta còn có công ty, tiền được phân chia đến tay của Cố Mang thì có thể được bao nhiêu đâu. 

Còn về phần Lan Đình, thì nhà họ Quý sẽ cho phép Cố Mang nắm lấy phần lớn lợi nhuận sao?

Chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

"Cô Cố muốn cưỡi con ngựa này à?" Vu Xu chỉ tay vào con ngựa được nhân viên công tác dắt đến.

Nó đang ngẩng đầu hí vang, không ngừng vùng vẫy, nhân viên công tác phải nắm lấy dây cương thật chặt.

Cố Mang nhàm chán mà "ừ" một tiếng, giữa chân mày toát lên vẻ lạnh lùng lại bực bội, nhìn qua là biết không có kiên nhẫn để trả lời cô ta.

"Được." Vu Xu cười trang nhã, rồi bảo nhân viên công tác dẫn cô ta đến chuồng ngựa để chọn ngựa.

Sắc mặt của Lục Thừa Châu lạnh như băng, anh ta lướt mắt qua con ngựa thuần chủng, hơi thấp giọng nói bên tai Cố Mang: "Hiện tại  ngựa này không hợp để thi đấu, đổi con khác đi."

Ngựa chưa được thuần phục, tiềm tàng nguy hiểm không thể kiểm soát được.

Cố Mang lắc đầu: "Không sao."

Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông, cô gái lười biếng đi về phía con ngựa thuần chủng.

Bóng lưng cao gầy, mảnh mai, lại ngông cuồng bất kham.

Lục Thừa Châu cau mày, đôi mắt đen láy không ngừng lo âu, anh ta nghiêng mặt nhìn về phía Hạ Nhất Độ, giọng trầm lạnh: "Đi lấy súng."

Hạ Nhất Độ ngẩn người.

Tần Phóng lập tức phàn nàn: "Anh Thừa, tôi tốn hơn ngàn vạn để mua về đó."

Có tiền hay không thì chẳng sao cả, chủ yếu là ngựa này tuy rất bướng bỉnh, nhưng thật ra là ngựa tốt.

Không thể chỉ vì sợ Cố Mang gặp chuyện không may, mà đã tính đến chuyện bắn chết nó ngay lập tức, phòng trường hợp nó nổi điên.

Đây chính là con ngựa quý mà anh ta dùng để trấn giữ trường đua ngựa này đó!

Tên thầy lởm nào đã chọn cho anh ta cái ngày "tốt" này thế.

Khai trương thuận lợi?!

Thuận lợi cái đầu ông đấy!

Lục Thừa Châu bình thường ít khi tức giận, lúc này sắc mặt đã trầm xuống, sát ý đáng sợ khiến cho tất cả mọi người đều bị bao phủ bên trong bầu không khí u ám toát ra từ người đàn ông.

Lạnh đến mức hít thở không thông.

Tần Phóng liếc nhìn vẻ mặt kia, lập tức thay đổi sắc mặt, vừa nghiêm túc lại trịnh trọng: "Chị dâu nhỏ quan trọng hơn! Lão Hạ, đi lấy súng qua đây!"

Lời lẽ ngay thẳng.

Không biết từ nào đã xoa dịu được thiếu gia Lục, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đó đã dịu lại đôi chút, anh ta không nói gì thêm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận