"À…" Các bạn học phát ra thanh âm rất rõ, lúc xem dự báo thời tiết có thể nhìn thấy nhiệt độ ở Hải Nam, thật sự mùa đông cũng rất ấm áp.
Triệu Hiểu Long nói: "Tớ cũng từng đi Hải Nam."
Cậu bé và Lâm Tiếu chia sẻ trải nghiệm đi du lịch Hải Nam, hai người đi qua rất nhiều điểm tham quan giống nhau. Triệu Hiểu Long nghe thấy Lâm Tiếu ngồi thuyền ra biển, cậu cũng chưa ngồi thuyền ra biển, cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này, không ngừng hỏi Lâm Tiếu ra biển có cảm giác gì.
Dưới sự truy vấn của Triệu Hiểu Long, Lâm Tiếu đều trả lởi hết, Triệu Hiểu Long nghe Lâm Tiếu nói còn gặp được cá heo, lập tức cảm thấy hứng thú: "Cậu có chụp được ảnh không?"
Sắc mặt Lâm Tiếu lập tức thay đổi: "Không có."
Triệu Hiểu Long không hiểu: "Ồ…" Không chụp thì không chụp, sao tự dưng Lâm Tiếu lại hung dữ thế?
Đợi sau khi Triệu Hiểu Long rời đi, Lâm Tiếu lén lấy ảnh chụp từ trong sách, cho một mình Chu Tuệ Mẫn xem.
"Thật ra tớ chụp được ảnh, chỉ là chụp không đẹp lắm. Cậu phải đồng ý trước, không được chê cười tớ." Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn.
Mắt Chu Tuệ Mẫn lập tức sáng lên, vậy mà Lâm Tiếu thật sự chụp ảnh cùng cá heo: "Nhanh nhanh nhanh, cho tớ xem một chút, tớ cam đoan không cười cậu."
Lâm Tiếu mở sách ra một nửa, lấy ảnh chụp kẹp bên trong ra cho Chu Tuệ Mẫn nhìn.
Chu Tuệ Mẫn: "Phì!" Cô bé lập tức vươn tay che miệng, đôi mắt chớp chớp nhìn Lâm Tiếu, hai mắt cong cong chứa đầy ý cười.
Lâm Tiếu nghĩ bỏ đi, Chu Tuệ Mẫn ít nhất cũng chỉ cười một tiếng, đã là người cười ít nhất trong nhóm bạn của cô.
Học kỳ mới, Lâm Tiếu không chỉ rám nắng, cô còn cao hơn.
Cô giáo Dương căn cứ vào chiều cao điều chỉnh chỗ ngồi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn rất lo lắng, lo lắng các cô bị cô giáo tách ra. May mắn là hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều cao, sau khi cô giáo Dương chuyển hai người các cô về cùng một hàng, các cô vẫn ngồi cùng bàn như cũ.
Dư Chiêu Chiêu hâm mộ nhìn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn: "Tốt thật đấy, chắc chắn hai cậu có thể cao hơn một mét sáu."
Dư Chiêu Chiêu rất nghi ngờ mình còn có thể cao đến một mét sáu không: "Tháng trước nữa tớ cao một mét năm tám, tháng trước là một mét năm tám, tháng này vẫn là một mét năm tám, có phải tớ không cao lên nữa không?"
Lâm Tiếu an ủi Dư Chiêu Chiêu: "Có khả năng mùa xuân sẽ cao lên."
Dư Chiêu Chiêu: "Bây giờ đã là mùa xuân rồi."
Tết âm lịch năm nay và lập xuân rất hiếm khi trùng nhau cùng một ngày, lập xuân rơi vào tối mùng một của Tết âm lịch, Dư Chiêu Chiêu có ấn tượng sâu sắc với cái này.
Lâm Tiếu không cảm thấy lập xuân là mùa xuân: "Bây giờ còn lạnh như vậy mà, ngày nào căn tin cũng có rau cải trắng."
Khi xuân về hoa nở, món ăn trong căn tin lúc nào cũng phong phú lên, Lâm Tiếu mới cảm thấy mùa xuân thực sự đến.
"Vì sao hôm nay Lỗ Trí Thâm không đến báo danh?" Dư Chiêu Chiêu khó hiểu nói. Lỗ Trí Thâm là biệt danh của Lỗ Chí Viễn, từ sau khi mọi người đọc một đoạn "Lỗ Trí Thâm đ.ấ.m Trấn Quan Tây" ở đằng sau sách giáo khoa ngữ văn kia, Lỗ Chí Viễn đã có thêm một biệt danh là Lỗ Trí Thâm.
Biệt danh này chỉ là vì tên giống nhau, khí chất ngoại hình của Lỗ Chí Viễn hoàn toàn trái ngược với Lỗ Trí Thâm. Lỗ Chí Viễn trắng trẻo gầy yếu, nói chuyện làm việc đều chậm rãi, nhìn trông không có một chút nóng nảy nào, các bạn học gọi biệt danh này thì cậu bé cũng không phản bác, chấp nhận biệt danh của mình mà không có bất cứ ý kiến gì.
Lỗ Chí Viễn không đến báo danh, chỗ ngồi của cậu bé trống, khi cô giáo Dương điều chỉnh chỗ ngồi, để những bạn học khác ngồi lên phía trước, chỗ ngồi của cậu bé được điều chỉnh đến chỗ trống đến hàng cuối cùng.
Các bạn học đều cảm thấy có gì đó không ổn, Lỗ Chí Thâm không cao, đáng nhẽ không nên ngồi hàng cuối cùng.
"Cô giáo Dương, Lỗ Trí Thâm… À không phải, Lỗ Chí Viễn chuyển trường sao?" Có nam sinh hỏi.
Cô giáo Dương nói cho mọi người: "Bạn ấy chuyển lớp, chuyển tới lớp A2."
"Hả!" Các bạn học đều thấy hơi bất ngờ: "Tại sao phải chuyển tới lớp A2?"
Chỉ có lớp A1 là lớp năm năm, mặc dù lớp A2 và lớp A3 đều là lớp chọn, nhưng cấp hai phải học ba năm, sau này cũng phải tham gia thi cấp ba mới có thể lên cấp ba.
Từ lớp A1 đến lớp A2 chỉ cách nhau bức tường, nhưng các bạn học đều biết quyết định này của Lỗ Chí Viễn không đơn giản.
Mặc dù cuối năm học lớp tám sẽ có kỳ thi khảo sát chất lượng, nếu như không thể đạt tiêu chuẩn sẽ phải rời khỏi lớp học năm năm, học bình thường lên lớp chín sau đó tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học… Nhưng đó cũng là chuyện của một năm rưỡi nữa, vì sao Lỗ Chí Viễn chỉ học nửa năm đã chuyển lớp?
Cô giáo Dương giải thích ngắn gọn với mọi người: "Lỗ Chí Viễn cảm thấy mình không thích ứng được tốc độ giảng dạy của lớp chúng ta, càng muốn đến lớp chọn hơn."
Là do bản thân học sinh có nguyện vọng mãnh liệt, phụ huynh rất phản đối, cảm thấy Lỗ Chí Viễn vất vả lắm mới vào được lớp năm năm, lại muốn tự mình rời khỏi đấy, thật sự rất "thiệt thòi", huống chi thành tích của Lỗ Chí Viễn ở trong lớp cũng không phải là đếm ngược lên.
Nếu phải nói đếm ngược, thành tích của Lỗ Chí Viễn trong lớp là thứ mười lăm từ dưới lên. Cha mẹ Lỗ Chí Viễn khó hiểu nói: "Phía sau con còn có mười bốn bạn học đấy!"
"Mười bốn người khác đều không cần chuyển lớp, hạng bét cũng không cần chuyển lớp, sao chỉ có con muốn chuyển lớp? Sao chỉ có mình con muốn làm kẻ đào ngũ?"
Thật ra cô giáo Dương cũng cảm thấy trường hợp của Lỗ Chí Viễn cũng không cần phải chuyển lớp, có lẽ cho thêm chút thời gian thì Lỗ Chí Viễn có thể nhanh chóng thích ứng với tiết tấu giảng dạy của lớp A1, nhưng bản thân Lỗ Chí Viễn vô cùng mâu thuẫn đối với việc giảng dạy nhanh như vậy.
"Cách giảng dạy như vậy con không học được, con không phải loại học sinh có thể nhanh chóng tiếp thu được kiến thức mới kia." Lỗ Chí Viễn kiên trì giải thích rằng mình thích hợp với tốc độ giảng dạy bình thường hơn: "Chuyển tới lớp A2, con có thể học được tốt hơn."
Ở lớp A1, Lỗ Chí Viễn thi chỉ có thể xếp ở vị trí top ba mươi, cậu bé tự tin rằng mình có thể nằm trong top đầu khi chuyển tới lớp A2.
Kỳ nghỉ đông này, cô giáo Dương đã dành rất nhiều thời gian cho chuyện chuyển lớp của Lỗ Chí Viễn. Học sinh, giáo viên và phụ huynh đã trao đổi rất nhiều lần, cuối cùng nhất trí đưa ra quyết định là Lỗ Chí Viễn được chuyển tới lớp A2.
"Lỗ Chí Viễn ở lớp bên cạnh, khi các em chào cờ cũng ở cạnh nhau, ngày nào cũng có thể nhìn thấy, không cần tổ chức tiệc chia tay, có gì muốn nói thì cứ đến nói trực tiếp với bạn ấy." Cô giáo Dương nói nhanh.
Trong lớp có mấy nam sinh có quan hệ không tệ với Lỗ Chí Viễn, tiếc nuối Lỗ Chí Viễn cứ vậy mà chuyển lớp.
"Cậu ấy thật sự chuyển đi rồi."
Thì ra Lỗ Chí Viễn đã sớm bày tỏ nguyện vọng của mình với các bạn học có quan hệ tốt, nhưng các bạn học đều không coi đó là thật: "Tớ cứ tưởng cậu ấy chỉ nói quấy thôi, không ngờ cậu ấy thật sự chuyển đi."
Chuyện Lỗ Chí Viễn chuyển lớp, các bạn học đều có quan điểm riêng, báo danh xong đeo cặp sách đựng đầy sách mới đi đến cổng trường học, ba người Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu thảo luận quan điểm của họ về chuyện này.
Quan điểm của Lâm Tiếu rất tùy ý: "Muốn chuyển thì chuyển thôi."
Chu Tuệ Mẫn cảm thấy Lỗ Chí Viễn ít nhất nên kiên trì đến năm lớp tám: "Lớp tám chúng ta sẽ phải ôn thi, bây giờ chuyển lớp thì cậu ấy sẽ không có cơ hội ôn thi. Lỡ như cậu ấy thích thi đấu và thi tốt thì sao."
Dư Chiêu Chiêu: "Nếu tớ chuyển lớp, chắc chắn mẹ tớ sẽ đánh c.h.ế.t tớ." Đương nhiên, Dư Chiêu Chiêu chỉ đang hình dung, thực tế là mẹ chưa từng đánh cô bé, nhưng sẽ bắt cô bé viết bản kiểm điểm, úp mặt vào tường hối lỗi. Nếu như bản kiểm điểm của Dư Chiêu Chiêu viết chưa đủ "Sâu sắc", nói tóm lại là không làm mẹ hài lòng, cô bé sẽ phải viết lại một lần nữa, cho đến khi mẹ hài lòng mới thôi.
"Tớ cảm thấy chẳng thà cứ đánh tớ đi ấy."
Ngày đầu tiên chính thức lên lớp, Lâm Tiếu đã lén đặt một cành san hô nhỏ ở trên bàn làm việc của cô giáo Dương. Thật ra cô muốn tặng cô giáo Dương một cành san hô lớn, nhưng lại sợ cô giáo Dương không nhận, nên cô đã chọn một cành mà cô cảm thấy là đẹp nhất trong số các san hô nhỏ.
Cô giáo Dương trở lại văn phòng, nhìn thấy trên bàn làm việc có thêm một cành san hô xinh đẹp tinh xảo, hỏi một đồng nghiệp trong văn phòng: "Ai đã đưa cho tôi cái này vậy?"
Đồng nghiệp nói cho cô giáo Dương: "Lớp trưởng nhỏ của lớp cô, đã lén lúc rồi đặt ở đây đấy."
Cô giáo Dương giật mình: "Ồ, kỳ nghỉ đông em ấy đi biển chơi."
Đồng nghiệp tò mò nói: "Có phải nhà lớp trưởng nhỏ kia của lớp cô rất giàu không?"
Lâm Tiếu được coi là một người có tầm ảnh hưởng trong lớp, lại thường xuyên đến văn phòng của cô giáo Dương, các giáo viên đều biết cô, trong buổi liên hoan tết nguyên đán, anh trai Lâm Tiếu đã trực tiếp tài trợ quần áo cho tất cả các diễn viên nhí trong <Romeo; và Juliet>, những bộ quần áo đó còn được làm ra giống y đúc, khiến các giáo viên đều rất ngạc nhiên. Từ những chi tiết bình thường cũng có thể nhìn ra điều kiện kinh tế nhà Lâm Tiếu không tệ.
Cô giáo Dương: "Tôi cũng không rõ lắm."
Cô giáo Dương không nhận quà của học sinh, ngay cả ngày nhà giáo cũng chỉ nhận thiệp chúc mừng. Cành san hô nhỏ này của Lâm Tiếu khiến cô ấy có hơi khó xử, cái này là Lâm Tiếu len lén đem tới, nhất định là rất hy vọng cô nhận lấy.
Cuối cùng cô giáo Dương quyết định đặt cành san hô nhỏ này trên bục giảng ở lớp học, cô ấy nói với Lâm Tiếu: "Cái này các giáo viên bộ môn đều có thể nhìn ngắm được, đồng thời tô điểm thêm cho lớp học. Đặt nó trong lớp học một thời gian, rồi sau đó em mang nó về nhà đi."