Cuối cùng cũng tới hình ảnh ở ngoài biển, ảnh có hải âu đã xuất hiện rồi thì ảnh có cá heo chắc chắn sắp tới rồi.
"Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi, đừng làm tấm hình bị gấp lại." Bà ngoại nói.
Lâm Tiếu nhanh chóng tìm thấy tấm ảnh cô chụp chung với cá heo.
"A."
Bức ảnh đầu tiên chụp chung với cá heo, mái tóc đuôi ngựa của Lâm Tiếu như một mớ hỗn độn, mái tóc bị gió biển thổi bay tán loạn. Có một sợi tóc bay ở trước mắt của Lâm Tiếu khiến Lâm Tiếu không được thoải mái nên đã nheo mắt lại, thoạt nhìn không khác với khi nhắm mắt là mấy.
Cá heo ở phía sau được chụp rất sắc nét.
Biểu cảm trên mặt của Lâm Tiếu hết sức khó coi.
Mẹ cô và bà ngoại đều cảm thấy tấm ảnh này không đẹp, không nhìn ra Lâm Tiếu ở trong ảnh lại chính là cô.
"Cứ xem tiếp đi, có tới mười mấy tấm chụp với cá heo lận, nhất định sẽ có một tấm đẹp." Bà an ủi Lâm Tiếu.
Tấm tiếp theo, Lâm Tiếu híp mắt.
Tấm tiếp nữa, Lâm Tiếu cũng nhắm mắt.
Mỗi một tấm, tóc của Lâm Tiếu tóc đều bị gió biển thổi bay loạn xạ giống như là Mai Siêu Phong vậy. (*)
(*) Mai Siêu Phong: Nhân vật trong tiểu thuyết "Thần điêu đại hiệp".
Lật hơn mười mấy tấm ảnh, có ảnh Lâm Tiếu chụp một mình với cá heo, cũng có ảnh Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại cùng nhau chụp với cá heo, nhưng dù có tấm nào đi chăng nữa thì cũng không có lấy một tấm chụp được lúc Lâm Tiếu mở mắt.
Còn có vài tấm Lâm Tiếu không nhìn ống kính, cô quay đầu nhìn cá heo ở phía sau, trong ảnh chỉ chụp được đằng sau ót của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu xem lại cả một xấp ảnh dày cộm, lấy ra hơn mười tấm ảnh có cá heo, sau khi xác định mình không có bỏ sót, cô không dám tin nhìn vào đống ảnh chụp trong tay.
"Anh, sao anh lại chụp hình em ra như vậy?" Lâm Tiếu cầm mấy tấm hình chạy vào phòng của anh.
"Anh, anh đã sớm xem qua ảnh chụp rồi có đúng không? Hèn gì anh vừa về nhà lập tức chuồn đi mất."
Lâm Tiếu tức muốn chết, anh hai làm sao có thể chụp được mười mấy tấm ảnh mà không có nổi một tấm mở mắt được cơ chứ?
Lâm Dược Phi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Lúc em ở trên thuyền không có mở mắt."
Lâm Tiếu: "Em có! Chẳng qua là em chớp mắt hơi nhiều một chút thôi."
Trên thuyền, nắng rất gắt, gió biển lại lớn, mắt của Lâm Tiếu không được thoải mái nên mới thường xuyên phải chớp mắt. Cô làm sao có thể ngờ rằng anh trai lại chụp ảnh nhiều đến như vậy, tất cả đều hoàn hảo chụp được lúc cô nhắm mắt nữa chứ.
"Anh, sao sau gáy của em mà anh cũng chụp vậy?" Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này còn quái lạ hơn cả việc nhắm mắt. Lúc anh chụp ảnh, Lâm Tiếu đang đưa lưng về phía cá heo, có mấy lần cô không nhịn được nên đã quay đầu lại nhìn cá heo một cái, kết quả anh lại chụp lấy khoảnh khắc khi cô quay đầu lại.
Lâm Dược Phi sờ mũi, lúc anh chụp cá heo quá căng thẳng, chỉ lo xem có cá heo nào nhảy ra khỏi mặt biển hay không, anh không hề chú ý đến hành động của Lâm Tiếu.
"Dù sao thì do em như vậy nên anh mới chụp ra mấy tấm ảnh đó."
"Không phải rất đẹp hay sao? Hình ảnh cá heo rõ nét đến vậy mà."
Lâm Tiếu rầu rĩ muốn chết: "Vậy thì em phải lấy ảnh nào để trao đổi với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân?"
Lâm Dược Phi chỉ đại hai tấm: "Tấm này đi, mắt của em vẫn còn một kẽ hở."
"Tấm này cũng không tệ, đằng sau gáy của em trông cũng tròn trịa lắm."
Lâm Tiếu dậm chân chạy đi mất, nàng không nói chuyện với anh nữa.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lần lượt gọi điện thoại tới hỏi Lâm Tiếu về chuyện đổi ảnh, Lâm Tiếu hẹn gặp hai người họ tại một nhà sách Tân Hoa mới mở. Ở trong điện thoại, Lâm Tiếu cũng nói trước với hai người bạn của mình: "Cá heo trong ảnh được chụp rất rõ ràng nhưng tớ thì lại rất khó coi, các cậu có xem thì cũng không được cười."
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng cho Lâm Tiếu một sự đảm bảo rằng mình tuyệt đối sẽ không cười Lâm Tiếu.
Ba người gặp nhau ở trước cửa nhà sách Tân Hoa mới mở, nhà sách Tân Hoa là nhà sách lớn nhất trong thành phố, có tổng cộng hai tầng.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu tới đây, cô không khỏi trầm trồ khi thấy nhà sách Tân Hoa lớn như vậy.
Đầu tiên Lâm Tiếu nhận lấy ảnh của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sau đó cô đưa tấm ảnh của mình ra: "Đã hứa là không cười rồi nha."
Vương Hồng Đậu: "Ha ha ha ha ha ha."
Diệp Văn Nhân: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Lâm Tiếu bước vào chế độ điên cuồng làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông.
Đi du lịch nhiều ngày như vậy, Lâm Tiếu hoàn toàn không mang theo bài tập về nhà, hiện tại chỉ còn hơn một tuần nữa là đến khai giảng. Tiểu Bá Vương đặt cạnh TV đã bám bụi, hai quyển sách cô mới mua từ nhà sách Tân Hoa cũng hoàn toàn không có thời gian đọc.
Đi du lịch nhiều ngày như vậy đều không ngủ trưa, Lâm Tiếu đã không còn có thói quen ngủ trưa nữa.
Không ngủ trưa nên thời gian một ngày trở nên rất dài, buổi sáng Lâm Tiếu làm bài tập về nhà của một môn, buổi chiều làm bài tập về nhà của môn khác, ăn xong cơm tối còn có thể làm thêm một môn nữa. Cô làm bài tập thường không thích thay đổi môn học, làm liên tục thuận tiện hơn, sau đó càng làm càng nhanh.
Lữ Tú Anh thấy vậy thì đau lòng nói: "Sau này nghỉ lễ có đi đâu du lịch, cũng không thể để cho anh của con sắp xếp đi nhiều ngày như lần này được." Chuyến đi Hải Nam chơi mười ngày này, tương đương với việc Lâm Tiếu phải làm xong tất cả bài tập trong một nửa thời gian nghỉ đông, bài tập ở cấp hai nhiều hơn rất nhiều so với tiểu học, từ sáng đến tối Lâm Tiếu không có thời gian chơi đùa. Thời gian cho mắt nghỉ ngơi, vận động cơ thể cũng còn cần Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ, lập tức kháng nghị nói: "Không cần đâu! Con muốn sau này cũng được đi chơi lâu như này nữa cơ!"
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Con tự cân bằng một chút, đừng để bản thân kiệt sức, làm không hết cũng không sao. Khi khai giảng mẹ viết giấy phép xin nghỉ cho con, xin phép giáo viên cho con nghỉ."
Lâm Dược Phi nghe thấy Lữ Tú Anh nói vậy thì chậc chậc cảm thán: "Mẹ, mẹ nuông chiều Tiếu Tiếu quá rồi đấy, phải làm xong hết bài tập về nhà chứ. Lúc con đi học, sao mẹ không viết giấy xin nghỉ phép cho con thế?"
Lữ Tú Anh chống nạnh: "Còn muốn mẹ viết giấy xin nghỉ phép nghỉ cho con sao? Có bao giờ con làm bài tập về nhà không? À không, có lần nào con biết bài tập về nhà là cái gì đâu?"
Lữ Tú Anh cảm thấy Lâm Tiếu làm bài tập quá cực khổ nên đã nấu rất nhiều món ăn khác nhau cho Lâm Tiếu. Mỗi buổi tối lại thêm một bữa ăn khuya, buổi tối sau khi Lâm Tiếu làm xong bài tập về nhà, Lữ Tú Anh sẽ bưng sữa bò nóng tới, kèm theo dừa bào sợi và bánh dừa vừa mang về từ Hải Nam.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu ăn bữa khuya, bản thân cũng thấy thèm, mỗi buổi tối anh đều ăn cùng với Lâm Tiếu, sau mấy ngày đã cảm giác bụng của mình phình to hơn một vòng, vội vàng khống chế miệng ăn bữa khuya lại.
Lâm Tiếu thì lại không béo, có khả năng bởi vì ngày nào cô cũng dắt Tiểu Hoàng đi dạo và nhảy dây, mức vận động rất nhiều, cũng có thể là do cô đang trong thời kỳ phát triển nhanh nhất.
Ăn thức ăn bổ dưỡng như vậy không thể giải quyết được vấn đề chuột rút ở chân của Lâm Tiếu khi đi ngủ buổi tối, bây giờ cô đã bắt đầu uống viên canxi.
Bà ngoại của Lâm Tiếu cũng uống theo, nhờ vậy Lữ Tú Anh mới biết bà ngoại Lâm Tiếu đi ngủ cũng thường xuyên bị chuột rút vào buổi tối: "Mẹ, tại sao mẹ không nói sớm?"
Bà ngoại Lâm Tiếu nói: "Người già không phải đều bị chuột rút sao." Người già trong thôn đều như vậy, bà ngoại Lâm Tiếu hài trước cho rằng đó là chuyện bình thường, cơ bản không biết là do thiếu canxi. Liên tục uống viên canxi một khoảng thời gian ngắn, số lần bà ngoại Lâm Tiếu bị chuột cũng ít đi nhiều.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều nhìn chằm chằm bà ngoại Lâm Tiếu uống viên canxi, ngày nào Lâm Tiếu cũng nhìn chằm chằm mẹ uống viên canxi. Anh trai nói cho cô biết, cái tuổi này của mẹ đã bắt đầu thiếu canxi, mặc dù cơ thể chưa có triệu chứng gì, nhưng bổ sung canxi thì phải bổ sung ngay từ tuổi này, về già mới không bị loãng xương và các vấn đề tương tự.
Lữ Tú Anh đi hỏi dì Đỗ, ngạc nhiên phát hiện Lâm Dược Phi lại nói đúng. Vẻ mặt dì Đỗ ghen tị: "Bây giờ Tiểu Phi nhà bà tốt thật, quan tâm bà nhiều hơn, chu đáo biết bao."
Con gái lúc nào chu đáo, con trai chu đáo giống thế này lại rất hiếm thấy.
Một nhà ba người cùng nhau uống viên canxi, Lâm Dược Phi nhắc nhở: "Không được bổ sung canxi quá liều, dựa theo sách hướng dẫn viết, không thể uống nhiều, uống một đợt ngừng một đợt rồi uống tiếp."
Ba ngày trước khi khai giảng, Lâm Tiếu đã làm xong bài tập về nhà từ lâu, tận dụng ba ngày cuối kỳ nghỉ đông học máy chơi game Tiểu Bá Vương.
Lúc này Lữ Tú Anh mới tin trước đó Lâm Tiếu cố gắng làm bài tập về nhà thật sự không phải vì làm không hết, mà là muốn làm xong sớm.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, khai giảng học kỳ mới, Lâm Tiếu có kinh nghiệm nên mang theo khăn lau, đồng thời không mặc quần áo Tết mới, cô không nỡ làm bẩn quần áo mới của mình khi tổng vệ sinh.
Lâm Tiếu đi vào lớp học, không chỉ một bạn học hỏi cô: "Lâm Tiếu, sao cậu lại bị rám nắng thế?"
"Nghỉ đông tớ đi biển chơi." Lâm Tiếu trả lời.
Trong lớp có không ít các bạn học đã từng đi biển, nhưng tất cả mọi người đều đi vào mùa hè, ngoại trừ Lâm Tiếu ra thì chưa có một ai từng đi biển vào mùa đông.
"Mùa đông biển rất lạnh, tớ từng đi mùa thu một lần, gió biển rất lạnh." Có bạn học nói.
Lâm Tiếu: "Tớ đi Hải Nam, mùa đông không lạnh."