Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 323: 323.




Buổi chiều Lâm Tiếu nhắc đến dì Tề thì buổi tối, cửa chống trộm đã bị gõ.

Tiếng gõ cửa rất nhỏ, Lữ Tú Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, quay đầu hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu có người gõ cửa sao?"

Gần đây có nhiều người đến nhà, Tiểu Hoàng đã sớm quen.

Lúc đầu phát hiện khách tới nhà mà hai tay không thì mất hứng sủa vài tiếng với người ta, sau đó bị Lữ Tú Anh hung hăng dạy bảo. Lúc bị tay đánh m.ô.n.g cũng không dám kêu.

Nhưng nó cũng chẳng nhiệt tình với khách đi tay không. Vì thế làm như không thấy, nghe tiếng gõ cửa cũng không phản ứng.

Lỗ tai Lâm Khiếu thính hơn mẹ, cô gật đầu nói: "Có người gõ cửa ạ."

Lữ Tú Anh bán tín bán nghi đi ra cửa, "Ngoài cửa không có động tĩnh gì a." Bà mở cửa gỗ ra, thấy một bóng dáng nho nhỏ ngoài cửa chống trộm: “Nguyệt Nguyệt.”

Phùng Bảo Nguyệt đang dựa vào bức tường ngoài ngôi nhà, vẫn đang đeo cặp sách.

Lữ Tú Anh nhanh chóng mở cửa và để Phùng Bảo Nguyệt vào. Bà nhìn trái nhìn phải một chút, nhưng không thấy người lớn trong nhà Phùng Bảo Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, cháu đến đây một mình sao?"

Phùng Bảo Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Dì Lữ, mẹ cháu có ở nhà dì không?"

Lữ Tú Anh sửng sốt một chút, "A, mẹ cháu không ở với dì nha."

"Cháu không biết mẹ cháu ở đâu sao?"

Phùng Bảo Nguyệt gật đầu, "Dạ, mẹ cháu không có ở nhà. Cháu nghĩ trước đây mẹ đã từng đến dì vậy nên đến tìm. Nếu mẹ cháu không ở đây, thì cháu đi trước đây."

Lữ Tú Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy bà ấy đã nắm lấy Phùng Bảo Nguyệt nói: "Cháu đừng vội, cháu kể dì nghe xem có chuyện gì xảy ra nào.”

Giờ đã là tám giờ tối, Phùng Bảo Nguyệt vẫn còn đeo cặp sách trên vai, thoáng cái Lữ Tú Anh đã nhận ra mấu chốt của vấn đề: "Sau khi tan học, cháu còn chưa về nhà sao?”

"Mẹ cháu không có ở nhà, vậy cha cháu đâu?" Lục Tú Anh hỏi.

Vành mắt Phùng Bảo Nguyệt đỏ hoe, "Hôm nay cha cháu làm thêm buổi tối, không có ở nhà.”

"Hôm nay cháu đi học quên mang chìa khóa." Phùng Bảo Nguyệt đi học về thấy không có ai ở nhà. Cô bé không mang chìa khóa nên không vào nhà được, thế nên cứ đợi ở cửa.

Cô bé biết cha cô trực ca đêm, không biết mẹ đi đâu nhưng chỉ nghĩ mẹ sẽ về nhanh thôi.

Nhưng Phùng Bảo Nguyệt đã đợi mãi đợi mãi cho đến khi trời tối, từ đầu đến chân đã lạnh cóng mà vẫn chưa đợi được mẹ về.

Phùng Bảo Nguyệt ngày càng lo lắng cho mẹ nên ra ngoài tìm. Cô không biết mẹ mình đã đi đâu, cứ đi loạn như ruồi không đầu tìm mẹ trong khu tập thể.

Lữ Tú Anh giật mình: “Con còn chưa ăn cơm tối đi, chắc là lạnh cóng rồi.”

Bà chú ý tới cái mũi đỏ đỏ của Phùng Bảo Nguyệt, cô bé còn không ngừng sịt sịt mũi.

“Để dì nấu cho con một bát mì.” Lữ Tú Anh đưa tay cởi cặp sách của cô bé, nói: “Cháu ở đây chờ một chút, sẽ có ngay thôi.”

Bà lại vội vàng vào bếp, kêu với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, rót cho Nguyệt Nguyệt một ly nước nóng trước đi.”

Sau khi lên trung học cuối cùng Lâm Tiếu cũng đã được sử dụng bình thủy ở nhà, cô lấy bình thủy rót cho Phùng Bảo Nguyệt một cốc. Cô bé dùng hai tay nhận lấy.

“Phùng Bảo Nguyệt, sao cậu không phân xưởng tìm cha để lấy chìa khóa?” Lâm Tiếu đã sớm thắc mắc cái này, Phùng Bảo Nguyệt quên mang chìa khóa không biết mẹ ở đâu nhưng biết cha đi làm ở đâu nha. Sao không đi tìm cha lấy chìa khóa.

Phùng Bảo Nguyệt cắn môi không nói lời nào.

Cô bé không muốn tìm cha, càng không muốn để cha biết mẹ không ở nhà không mở cửa cho cô bé. Gần đây lúc nào cha mẹ cũng cãi nhau, ngày nào cũng cãi.Từ sau khi mẹ đồng ý nghỉ việc thì Phùng Bảo Nguyệt cho rằng cha và mẹ sẽ không cãi nhau nữa.

Nhưng cô bé không ngờ là sau khi mẹ đồng ý nghỉ việc thì cha mẹ vẫn cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.

Nếu để cha biết mẹ không ở nhà, để cô bé đứng ngoài cửa chờ thì lại có lý do để cãi nhau với mẹ.

Lâm Tiếu hỏi xong câu này, Phùng Bảo Nguyệt không nói gì chỉ là vành mặt lại đỏ.

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Cậu không muốn nói thì thôi, tớ không hỏi nữa. Cậu đừng khóc nha.”

Phùng Bảo Nguyệt nói: “Tớ không khóc” nước mắt không rơi thì không được coi là khóc. Nhưng cô bé vừa mở miệng nói thì nước mắt đã lã chả không ngừng rơi.

Phùng Bảo Nguyệt đưa tay lau nước mắt, Lâm Tiếu vội vàng đưa cho cô bé tờ giấy, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Tối nay lúc thấy Lâm Tiếu tâm trạng lại phức tạp, cô bé nhớ những nỗi đau nho nhỏ trong quá khứ. Lúc cô bé học tiểu học, cô bé xinh đẹp hơn Lâm Tiếu, học rất tốt. Mẹ Lâm Tiếu đối với mẹ cô bé rất khách khí, nên Phùng Nguyệt Bảo rất ra vẻ trước mặt Lâm Tiếu.

Sau đó Lâm Tiếu lại trở nên xinh đẹp hơn cô bé, học tập cũng giỏi hơn. Phùng Bảo Nguyệt nhớ rõ dưới ánh sáng rực rỡ phòng tiệc khách sạn đó Lâm Tiếu là công chúa nhỏ duy nhất trong mắt mọi người.

Một đêm nào đó, mẹ cô bé tươi cười niềm nở lấy lòng mẹ Lâm Tiếu, còn trước mặt nhiều người khen Lâm Tiếu nói cô bé kém Lâm Tiếu nhiều.

 

Ánh đèn lấp lánh làm đau mắt Phùng Bảo Nguyệt, vào đêm đó cô bé đã ý thức được vị trí của bản thân và Lâm Tiếu đã bị đảo ngược.

Lúc năm lớp 1 không muốn kết bạn với Lâm Tiếu, sau đó lại càng không thích Lâm Tiếu.

 

Nhưng bây giờ, Phùng Bảo Nguyệt nhớ lại những chuyện trước kia. Rõ ràng cũng không lâu trước nhưng cô bé lại cảm thấy đã thật xa.

Trước đây đúng là trẻ con. Chỉ vì Lâm Tiếu xinh đẹp học giỏi hơn mà mà khó chịu.

Đã từng là rắc rối, nhưng bây giờ cô bé nhìn lại, đây sao có thể là rắc rối chứ.

Bởi vì một những chuyện nhỏ nhặt vậy mà đau đầu, Phùng Bảo Nguyệt nghĩ lại cảm thấy khi đó thật hạnh phúc.

Những suy nghĩ phức tạp như vậy lại còn bao hàm cả sự ghen tị với Lâm Tiếu, sao Phùng Bảo Nguyệt có thể nói ra miệng chứ.

Cô bé ậm ờ giải thích nguyên nhân khóc: “Cha mẹ tớ luôn cãi nhau.”

Lâm Tiếu a một tiếng, cô có chút kinh nghiệm trong chuyện này. “Trước đây anh trai và mẹ cũng hay cãi nhau như vậy.”

Lâm Tiếu đều sống như thế cho đến khi tám tuổi, anh trai không nên nết. Mỗi ngày anh trai và mẹ đều cãi nhau, ngày nào mẹ cũng khóc.

Đó là ký ức rất xa vời nhưng khi nhớ lại Lâm Tiếu lại thấy rất rõ ràng. Cô nói kinh nghiệm của mình cho Phùng Bảo Nguyệt: “Cậu phải cách xa người khác ra.”

Phùng Bảo Nguyệt bất ngờ: “Người khác?”

Lâm Tiếu gật gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ cũng là người khác.”

“Chuyện đau đầu của họ, chứ không phải đau đầu của cậu.”

“Cậu không thể thay đổi người khác, điều duy nhất có thể làm là thay đổi chính mình.”

Phùng Bảo Nguyệt không hiểu được: “Cha và mẹ sao có thẻ là người khác chứ?”

Lâm Tiếu không biết nói như thế nào, cô khó mà sắp xếp từ ngữ của mình. Cố gắng nói hết những gì cô nghĩ hồi bảy tám tuổi nói ra.

“Cha mẹ là người thân của cậu, nhưng cũng là người khác. Ngoại trừ bản thân cậu thì ai cũng là người khác.”

Lâm Tiếu nói với Phùng Bảo Nguyệt: “Trước đây mẹ tớ rất đau lòng, bởi vì mẹ muốn thay đổi anh trai.” Tất nhiên sau này anh trait hay đổi là doa bản thân anh tự thay đổi chứ không phải do mẹ thay đổi anh.

Lâm Tiếu nói: “Chỉ có cậu mới thay đổi được cậu thôi.”

Khi Lâm Tiếu bảy tám tuổi thì ngày nào cũng nghĩ khi lớn lên cô sẽ đưa mẹ ra ngoài sống. Rời xa những ngày mẹ cãi nhau và khóc vì anh trai.

Chỉ cần mẹ không muốn thay đổi anh trai, mà rời khỏi anh trai thì cô cũng sẽ không đau khổ như vậy nữa.

Nhưng sau này Lâm Tiếu lại phát hiện mẹ không làm được. Mẹ không thể rời bỏ cũng không thể vứt bỏ anh trai.

Lâm Tiếu nhớ lại nói: “Để mẹ không phải khóc vì anh trai nữa.” Bảy tám tuổi cô đã cố gắng rất nhiều, cô thử biết điều hiểu chuyện, nghe lời mẹ. Cũng thử không ngoan ngoãn hiểu chuyện để thu hút sự chú ý của mẹ.

Nhưng dù cô có làm thế nào đi nữa cũng không khiến mẹ quên đi anh trai.

“Sau đó tớ nhận ra, việc tớ muốn thay đổi mẹ và mẹ muốn thay đổi anh thật ra là giống nhau. Chúng tớ đều muốn thay đổi người khác, sau đó vì không thay đổi được nên đau lòng.”

Phùng Bảo Nguyệt nghe hoàn toàn rối loạn: “Cái gì giống nhau?”

Lâm Tiếu nói một lần nữa cho Phùng Bảo Nguyệt nghe biện pháp của cô năm đó: “Mỗi người chỉ có thể tự thay đổi bản thân.”

“Nếu người khác làm cậu đau lòng, cậu chỉ có thể tự tách bản thân ra khỏi người đó.”

Phùng Bảo Nguyệt suy nghĩ xem “tách” mà Lâm Tiếu nói nghĩa là gì.

“Tớ không thể cách xa cha mẹ nha.” Cô bé chỉ là một đứa trẻ, sau khi rời nhà thì có thể đi đâu.

Lâm Tiếu lắc đầu nói: “Không phải là rời khỏi nhà, mà là trái tim của cậu. Cậu giữ khoảng cách ở trong lòng với họ.”

“Cậu thay đổi chính mình, lớn lên thật tốt. Đừng vì người khác mà đau lòng.”

Cái này Phùng Bảo Nguyệt nghe hiểu một chút “Chuyện này sao có thể.” Mỗi ngày cha mẹ đều cãi nhau, sao cô bé có thể không bị ảnh hưởng chứ.

Lâm Tiếu thở dài: “Đúng là rất khó, tớ cũng không làm được.”

Đây là giải pháp duy nhất cô có thể nghĩ trong mấy năm trước đây, nhưng Lâm Tiếu cũng đã thử và không thể làm được.

“Được rồi, trước đây tớ cũng không làm được. Có lẽ đó là một trải nghiệm thành công.” Lâm Tiếu hơi xin lỗi nói với Phùng Bảo Nguyệt. Cô chỉ muốn chia sẽ kết quả suy nghĩ của bản thân trong mấy năm cho Phùng Bảo Nguyệt người đang gặp khó khăn tương tự.

Khi Lâm Tiếu mới bắt đầu nói chuyện với Phùng Bảo Nguyệt thì Lâm Dược Phi đã về nhà. Anh ở bên cửa chống trộm hai cô gái nhỏ cũng không để ý. Lâm Dược Phi dựa vào khung cửa nghe những lời Lâm Tiếu nói với Phùng Bảo Nguyệt.

Cô bé nghe không hiểu nhưng Lâm Dược Phi thì hiểu.

Hình sáng em gái nhỏ bé hiện lên trước mắt, bỗng hợp nhất với em gái trong trí nhớ đời trước của Lâm Dược Phi.

Trong lòng Lâm Dược Phi nổi sóng, thì ra từ lúc em gái bảy tám tuổi đã nghĩ như vậy.

Lâm Tiếu nói bản thân lúc bảy tám tuổi thì không làm được nhưng Lâm Dược Phi biết đời trước lúc Lâm Tiếu 20 tuổi đã làm được rồi.

Ở đời trước, Lâm Tiếu đã hoàn thành lột xác một cách khó khăn.

Cô ở hoàn cảnh khó khăn tìm được một con đường riêng, ở trong vũng lầy tìm được bông hoa thuộc về riêng mình.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận