Lữ Tú Anh thầm nghĩ nếu sau này Lâm Tiếu kết hôn, mà một trong hai vợ chồng nhất định phải nghỉ việc, thì bà nhất định sẽ giúp đỡ Lâm Tiếu.
Bà sẽ không giống như cha mẹ của Tề Huệ Lệ lại đi thuyết phục Tề Huệ Lệ nhường một bước, ngu ngốc như vậy.
Thế tại sao bố mẹ chồng Tề Huệ Lệ không thuyết phục lão Phùng nhượng bộ?
Lữ Tú Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh con bảo vệ con như vậy, nhất định cũng sẽ đứng về phía con.”
"Đến lúc đó, mẹ và anh trai sẽ là chỗ dựa cho con."
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, không hiểu tại sao mẹ cô nói như vậy.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Khiếu không hiểu gì, sờ sờ đầu cô, "Không nói chuyện này nữa, con muốn ăn cái gì?"
Bây giờ đã qua giờ ăn bình thường, Lữ Tú Anh nghĩ một lúc, nói: "Mẹ làm cho con một bát mì được không?"
Lâm Tiếu mỉm cười gật đầu "Được ạ."
"Mẹ, một trong hai người bố mẹ Phùng Bảo Nguyệt bị sa thải, có phải bạn ấy sẽ rất buồn không?"
Mặc dù Phùng Bảo Nguyệt không phải là bạn của Lâm Tiếu, nhưng cô vẫn lo lắng cho cô bé.
Lữ Tú Anh thở dài, "Chắc là buồn lắm."
Trong khu tập thể xưởng dệt sao chỉ có một Phùng Bảo Nguyệt, một dì Tề và một lão Phùng chứ.
Việc sa thải đã ảnh hưởng đến hơn hàng ngàn người. Tất nhiên, nhu cầu cấp thiết nhất của những người bị sa thải này là tìm việc làm. Họ lang thang như ruồi không đầu, sẵn sàng thử một chút ở bất cứ nơi nào có hy vọng.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi không ngờ rằng lại có nhiều người trong khu tập thể đến nhà như vậy. Hỏi xem công ty của Lâm Dược Phi có còn tuyển dụng không, hay có… việc gì có các cô làm không.
"Một, hai, ba, bốn, năm, người thứ năm trong tuần này." Lâm Tiếu nhớ lại năm dì đã đến nhà vào tuần này để hỏi xem công ty anh trai có tuyển người hay không.
Cả năm người đều thất vọng đi về.
Sau một đợt mở rộng trước đó, công ty Lâm Dược Phi đã bước vào thời kỳ phát triển ổn định và không còn dư công việc nào hết.
Lâm Dược Phi nói thật với hàng xóm đến tìm cơ hội, "Công ty chúng cháu là một công ty nhỏ thôi. Phòng làm việc chỉ có vài người, 1 kế toán, 1 nhân viên hành chính, 1 nhân viên hành chính khác thì lo tất cả việc vặt trong công ty."
"Những người khác đều đi đến công trường."
" Ở công trường luôn thiếu công nhân xây dựng, lúc nào đến chúng cháu cũng cần."
Những người hàng xóm đành thất vọng ra về, các nữ công nhân bị sa thải rõ ràng là không thể đến công trường làm công nhân xây dựng, họ hoàn toàn không thể làm những công việc chân tay như vậy.
Ngay cả những người đàn ông bị xưởng dệt bông cho nghỉ việc cũng không thể đến công trường để chuyển gạch, chênh lệch quá lớn.
Mỗi khi có ai đó đến nhà, Lữ Tú Anh sẽ nói với Lâm Tiếu " Vô phòng làm bài tập về nhà". Lâm Tiếu đã quen với câu nói này của mẹ, thầm không nhắc đến việc mình đã làm xong bài tập nữa.
Mỗi khi hàng xóm về, không khí trong nhà cũng không được tốt cho lắm, mẹ và anh thường thở dài thay cho những người mất việc.
"Anh, nhiều người bị sa thải như vậy thì đi đâu tìm việc làm?" Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi lắc đầu, "Khó lắm."
Việc sa thải công nhân trong xưởng dệt bông mới chỉ là bước khởi đầu, vài năm tới sẽ có làn sóng sa thải ở nhiều nhà máy lớn của các nhà nước. Mặc dù hiện nay nền kinh tế đang phát triển, việc làm mới sẽ được tạo ra cho nhiều tầng lớp xã hội nhưng “tiêu hóa” được nhiều công nhân bị sa thải như vậy cũng cần thời gian.
Độ tuổi của người lao động bị sa thải cũng là một vấn đề, những người trên 40 tuổi chắc chắn khó tìm việc hơn những người trẻ tuổi. Nhiều người đã dành nửa cuộc đời trong các nhà máy lớn của nhà nước, không trình độ học vấn hay kỹ năng thực hành, thậm chí không chịu được khi làm những công việc “không cần thể diện” khác.
Theo trí nhớ đời trước của Lâm Dược Phi, rất nhiều nữ công nhân bị sa thải có chồng không bị, nhưng cũng không đi làm nữa. Chuyển từ gia đình song công nhân viên chức (cả vợ chồng công nhân viên chức) thành gia đình đơn công nhân viên chức.
Với các cặp vợ chồng đều bị cho thôi việc, một số tìm được việc làm mới, một số thì bắt đầu kinh doanh nhỏ. Nền kinh tế chỉ mới bắt đầu phát triển vào đầu những thập niên 90. Chỉ cần sẵn sàng chịu khó kinh doanh nhỏ thì cơ bản vẫn có thể kiếm tiền.
Tất nhiên, cái này không có nghĩa là bị sa thải không đau đớn.
Sống trong khu tập thể của xưởng dệt bông mỗi ngày đều nghe tin sa thải. Lâm Dược Phi đã vô thức để ý cơ hội việc làm giúp những công nhân bị sa thải xung quanh.
Anh quen một chủ khách sạn khi đang làm dự án, khách sạn mới khai trương đang tuyển nhân viên phục vụ, chủ yếu là nữ phục vụ cũng không yêu cầu gì về độ tuổi.
Khi có người đến hỏi thăm Lâm Dược Phi, anh nói với mọi người cơ hội việc làm này, "Nhưng cháu chỉ có thể nối một đường vậy thôi, vẫn phải phỏng vấn và thử việc."
Có thể nhận được việc hay không thì phải xem có làm tốt việc hay không, không liên quan đến Lâm Dược Phi.
Tuy nhiên, công việc nhân viên phục vụ đối với các công nhân bị sa thải thì đúng là công việc quá mất mặt. Đến khách sạn thay vỏ chăn, gấp chăn, quét rác, lau sàn cho các doanh nghiệp nhà nước thì không sao, nhưng nếu khách sạn tư nhân thì họ khó mà thay đổi tư tưởng, cũng không muốn đi làm.
Lâm Dược Phi không quá bất ngờ, anh ấy thành thật nói: "Bây giờ tôi cháu cũng chỉ biết cơ hội việc làm này thôi."
"Nếu sau này còn công việc khác thì sẽ nói cho mọi người biết."
Bây giờ trong khu tập thể vẫn có một số người ôm hy vọng rằng xưởng dệt bông sẽ phục hồi, mỗi ngày đều hy vọng rằng xưởng dệt bông sẽ vượt qua khó khăn, sau đó sẽ tuyển dụng lại những công nhân bị sa thải.
Nhưng Lâm Dược Phi biết rằng đó chỉ là mơ mộng hảo huyền mà thôi.
Nếu xưởng dệt bông có khả năng c.h.ế.t đi sống lại, thì sẽ không đến bước ngày hôm nay.
Vài ngày sau, một người hàng xóm gõ cửa chống trộm nhà Lâm Tiếu. Lữ Tú Anh mở cửa cho người hàng xóm vào ngồi, lại là một người khác đến hỏi thăm xem có cơ hội việc làm nào không.
Lâm Dược Phi vẫn chưa về nhà, nhưng Lữ Tú Anh đã nghe Lâm Dược Phi nói nhiều lần, bà cũng hiểu rất rõ về tình hình hiện tại”
“Công ty của Tiểu Phi không thiếu người. nó có quen một chủ khách sạn đang thiếu nhân viên phục vụ, nhưng chắc chị Lý sẽ không thích công việc như này.”
Dì Lý ngắt lời Lữ Tú Anh: "Tôi thích."
"Tôi vừa nghe chuyện này nên mới đặc biệt đến đây."
"Tiểu Phi thật sự có thể giới thiệu tôi làm nhân viên phục vụ sao?"
Lục Tu Anh sửng sốt một chút, nói: "Đúng vậy, nhưng Tiểu Phi nói cũng không tính là gì, chỉ là giới thiệu mà thôi."
Dì Lý cảm kích nói: "Giới thiệu một là được, khách sạn kia ở đâu? Khi nào thì có thể đi?"
Lữ Tú Anh mở danh bạ điện thoại ở nhà và đọc một dãy số cho dì Lý, "Chị chỉ cần gọi số này là được."
Dì Lý vội ghi nhớ điện thoại, nói: "Được, được."
Lữ Tú Anh do dự nói: "Chị Lý, chị thực sự sẵn lòng làm công việc này sao?" Công việc này đã bị hơn mười người từ chối, Lữ Tú Anh không ngờ chị Lý sẵn sàng đi.
Chị Lý nói: "Đồng ý chứ, ở nhà có bao nhiêu là miệng ăn, công việc này không tốt lắm nhưng cũng không trộm cướp, tôi tự mình kiếm tiền, không có gì đáng xấu hổ."
Lữ Tú Anh vội vàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, lao động kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ."
Chị Lý phải đến khách sạn trình diện vào ngày thứ hai. Sau khi Lâm Tiếu biết chuyện này thì vẫn luôn quan tâm đến chuyện sau đó. Nếu anh trai của về nhà lúc cô chưa đi ngủ, thì Lâm Tiếu sẽ hỏi: "Anh trai, dì Lý có thể có công việc mới không?"
Lâm Dược Phi không biết làm sao nói: "Anh không làm việc trong khách sạn, cũng không biết nữa."
Dưới câu hỏi mỗi ngày của em gái, Lâm Dược Phi đã giúp hỏi về tình hình công việc của dì Lý trong thời gian thử việc ở khách sạn rồi về nhà nói cho cô nghe.
"Dì Lý của em làm việc tốt lắm, tiếp thu huấn luyện rất nhanh, làm việc cũng rất nhanh nhẹn."
Vấn đề duy nhất là giọng nói của dì Lý rất lớn. Đây là vấn đề chung của các nữ công nhân, tạp âm trong xưởng cực kỳ lớn nói năng ai cũng phải hét lên, lâu dần nói năng trong như đang quát tháo.
Nhưng khi đã bước chân vào ngành dịch vụ thì sửa đổi vấn đề này, dì Lý quát nạt khách trong khách sạn là điều nhất định không được. Có thể vượt qua thời gian thử việc hay không phụ thuộc vào việc có thể bỏ tật xấu này hay không.
Lâm Tiếu vô cùng hy vọng rằng dì Lý có thể nhận được công việc này.
"Mẹ, không phải dì Tề vẫn chưa tìm được công việc mới sao? Sao mẹ không nói với dì Tề có công việc trong khách sạn?" So với dì Lý không quá quen với mình, tất nhiên Lâm Tiếu quan tâm dì Tề nhiều hơn người đã tiếp xúc với cô từ khi còn nhỏ.
Khi đó giữa dì Tề và lão Phùng, cuối cùng dì Tề vẫn bị sa thải.
Thật ra Lữ Tú Anh đã đoán được kết quả này. Ngày hôm đó khi Tề Huệ Lệ rời đi vào, bà đã hỏi dì ấy định thế nào. Lúc đó Tề Huệ Lệ không trả lời, trong lòng Lữ Tú Anh đã có linh cảm.
Chỉ có con gái Phùng Bảo Nguyệt là ủng hộ dì Tề, còn lại cả hoàn cảnh xã hội đã cản trở dì ấy.
Lữ Tú Anh nghĩ đến tính cách háo thắng và luôn sĩ diện của Tề Huệ Lệ thì nói: “Dì Tề của con sẽ không đi khách sạn làm đâu.”
Lâm Tiếu: “Vậy dì Tề muốn đi làm ở đâu ạ?"
Lữ Tú Anh thở dài, "Chắc chắn dì ấy muốn tìm một công việc tương tự như trước." Ít nhất, phải có mặt mũi, nhưng một công việc như vậy bây giờ rất khó tìm.