Ngày mai là lần họp phụ huynh đầu tiên của khối 12, buổi động viên thứ nhất của học sinh lớp 12.
Trường học đã đổ vào tất cả tiền vốn, tạo ra một buổi lễ hoành tráng.
Cách 500 mét bên ngoài cũng có thể nghe thấy giai điệu âm nhạc khiến lòng người cảm thấy phấn chấn của buổi lễ.
Có thể nhìn thấy phụ huynh và học sinh lớp 12 mặc đồng phục ở khắp nơi trong sân trường.
Một vài nhóm người tụ tập, so sánh kết quả học tập của con cái, thảo luận về học sinh đứng đầu trường.
"Cái gì cơ? Học sinh đứng nhất khối lần này là một học sinh chuyển trường, lại còn là học sinh của lớp 12/20 sao?!"
"Đúng vậy, nhưng tôi không hiểu sao học sinh chuyển trường có thành tích tốt như vậy mà lại vào lớp 20, không phải nên vào lớp 12/1 sao?"
“Không biết nữa, chắc là trường có kế hoạch riêng.”
La Tụng Hoa đi đến đâu cũng nghe được những cuộc trò chuyện có nội dung giống như vậy.
Cô ta giữ nụ cười cứng đờ trên mặt, nhưng răng gần như sắp bị cô ta nghiền nát tới nơi.
Hỏi cô ta có hối hận không, làm sao mà không hối hận được!
Nếu biết trước Mạnh Kim Dương là hạt giống tốt, thì ngày hôm đó sao cô ta dám nói những lời đó trong phòng của hiệu trưởng chứ!
Học sinh xuất sắc như vậy, chắc chắn năm nay sẽ có thể cạnh tranh ngôi vị thủ khoa của tỉnh.
Thế mà bây giờ lại bị Tịch Yên hớt tay trên!
Cô ta hít thở sâu một hơi, kiểm soát biểu cảm trên mặt, bước đến khu của lớp 1.
Hôm nay Lâm Chu và Lục Thượng Cẩm cũng đến họp phụ huynh cho Lục Ý và Lục Dương.
Lục Ý mặt mày không cảm xúc bước đi bên cạnh Lâm Chu.
Lâm Chu cười rất miễn cưỡng.
Những người bạn trong giới thượng lưu của bà ta sau khi biết thành tích của Lục Ý đều không dám lại gần vì sợ nói sai điều gì.
Lục Thượng Cẩm như thường lệ mắng Lục Dương mấy câu để anh ta cố gắng học tập.
Lục Dương cười hì hì nói được, khuôn mặt rất miễn cưỡng, mắt thì đảo qua đảo lại không biết đang tìm ai.
“Chào ngài Lục, bà Lục.” La Tụng Hoa tiến đến đầu tiên là chào hỏi Lục Thượng Cẩm và Lâm Chu, cô ta cười nịnh nọt.
Lục Thượng Cẩm không lên tiếng.
Vì sao đã nói rõ Mạnh Kim Dương sẽ vào lớp 12/1 mà đột nhiên lại vào lớp 20, chuyện này không khó để đoán ra.
Chắc chắn là giáo viên đã làm gì đó khiến Mạnh Kim Dương không hài lòng, chạm đến điểm giới hạn của Cố Mang
Chỉ có Lâm Chu khách sáo chào lại: “Chào cô La.”
Lục Dương liếc mắt đã thấy Cố Mang vừa xuất hiện ở sân trường: “Ba mẹ, con qua kia tìm bạn học nha, lát nữa ba nhớ qua lớp 12/20 tập trung sau nhé.”
Vừa nói xong đã chạy mất.
Khóe miệng Lục Thượng Cẩm co giật, hơi cúi đầu nói với Lâm Chu: “Chúng ta cũng đi thôi, đừng khó chịu nữa, nào có tướng quân luôn thắng đâu, lần sau Ý nhi chắc chắn sẽ thi được hạng nhất mà.”
Lâm Chu mím môi cười yếu ớt, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Thượng Cẩm ôm vai bà ta đi về phía Cố Mang.
.....
Lục Thừa Châu và Khương Thận Viễn đều là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu của Bắc Kinh, vô số phụ nữ luôn cố gắng tiếp cận bọn họ.
Còn khuôn mặt Cố Mang lại quá gây chú ý, cả người toát ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.
Chiếc nón lưỡi trai đen che đi đôi mắt sắc bén, đôi môi xinh đẹp đang nhấm nháp một cây kẹo mút, trông vừa nghịch ngợm vừa ngả ngớn.
Nhiều nam sinh trong trường chưa từng gặp Cố Mang.
Lần này, hoa khôi trong truyền thuyết của trường đột nhiên xuất hiện, rất nhiều học sinh nam đều trợn tròn mắt nhìn.
Ba ngươi lười biếng tùy tiện đứng ở đó câu được câu không trò chuyện với nhau.
Xung quanh bắt đầu xôn xao, rì rầm bàn tán.
“Trời ạ, người đàn ông kia là ai vậy? A a a đẹp trai quá đi mất!!!” Một nữ sinh phấn khích nhìn về phía Lục Thừa Châu.
Bạn học nữ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm không dời mắt đi được: “Không biết nữa, đứng chung với Cố Mang thì chắc là người thân của Cố Mang hả?”
“Chàng trai bên cạnh cũng đẹp trai ghê! Trời ạ, mấy người đó là cái tổ hợp thần tiên gì vậy, trị số nhan sắc siêu cao!!!”
Lục Thượng Cẩm đã đoán trước được tình huống này, trong lòng cảm xúc bộn bề trăm mối.
Có những người thật sự từ lúc sinh ra chắc chắn không bao giờ khiêm tốn được.