Ánh mắt Cố Mang sắc lẹm, cô liếc ông ta một cái, bầu không khí quanh cô cũng trở nên nghẹt thở, giọng nói lạnh lùng: "Bỏ tay ra."
Trong lòng Lôi Tiêu càng thêm tức giận, siết chặt tay hơn: “Cậu nói con có nghe không! Đừng để cậu biết những chuyện đồi phong bại tục con làm bên ngoài!”
Một giây sau, tay ông ta bị một bàn tay lộ rõ khớp xương nắm lấy siết chặt lại.
Lôi Tiêu bị đau theo bản năng buông tay ra, đột nhiên bị ai đó hất văng ra ngoài.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ, thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
Siêu sao đẹp trai nhất trong giới giải trí, có lẽ cũng không thể sánh với người này.
Lôi Tiêu nhìn anh ta, trông không giống người Minh Thành: "Cậu là ai? Tôi đang nói chuyện với cháu gái tôi, liên quan gì đến cậu?”
Lục Thừa Châu quay mặt qua, không chút biểu cảm hỏi cô: “Cậu của cô?”
Khuôn mặt Cố Mang trông rất thờ ơ, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh lẽo tựa hồ nước lạnh, trầm giọng đáp: “Ừm.”
Lục Thừa Châu đảo mắt qua nhìn ông ta, nháy mắt như có một thanh kiếm sắc bén đâm vào yết hầu của Lôi Tiêu.
Sởn cả tóc gáy.
"Không giống lắm." Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, giống như một nụ cười mỉa mai.
Lôi Tiêu nhìn thấy trong nụ cười đó là sự sỉ nhục, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này, điện thoại của Cố Mang đổ chuông, là Khương Thận Viễn gọi đến giục bọn họ mau đi xuống.
“Đi thôi.” Cố Mang quay người, đi về phía thang máy.
Mạnh Kim Dương vội vàng đuổi theo.
Lôi Tiêu cau mày, khuôn mặt tái nhợt đang định đuổi theo: “Cố Mang, cậu chưa có nói xong đâu!”
Một cánh tay đột ngột chắn trước mặt ông ta, Lôi Tiêu đối mặt với đôi mắt vừa độc ác vừa tàn nhẫn, giọng điệu lạnh lẽo đến đáng sợ: "Đừng để tôi nghe thấy ông mắng cô ấy nữa."
Trong phút chốc, cả người Lôi Tiêu cứng đơ tại chỗ, dây thần kinh căng như dây đàn.
Lục Thừa Châu khinh thường nhếch mép, đôi chân dài rảo bước vào thang máy.
Mãi đến lúc này Lôi Tiêu mới hồi thần lại, nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên là bạn của Cố Mang, tên côn đồ phường cướp giật không ra gì!
......
Trên xe, Cố Mang xin lỗi bạn cùng chơi game vì lúc nãy đã thoát game.
Rồi cô lại chơi một ván mới.
Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, chỉ thấy cô ngồi vắt chéo chân như một chị đại, dáng ngồi rất tùy ý, trong mắt lóe lên ý cười, đặt đồ ăn vừa mua xuống cạnh tay cô.
“Đồ cô thích ăn đó, bên trong còn có hai ly trà sữa.”
Cố Mang liếc mắt nhìn.
Có macaron, crepe matcha, crepe dâu tây, với mấy bịch kẹo bông.
Cô nhướng mày nói: “Cảm ơn.”
"Không có gì." Lục Thừa Châu nhìn vào vòng eo của cô, có chút tò mò hỏi: "Ăn nhiều đồ ngọt thế này, cô không sợ mập à?"
Cố Mang khẽ nhếch môi, tùy ý nói: “Tôi đang lớn mà.”
Lục Thừa Châu khép hờ mắt lại, không ngờ cô lại dùng lời của anh ta để phản bác lại, anh ta chuyển chủ đề: "Mai họp phụ huynh cô có ở trường không?”
“Có.” Cố Mang thờ ơ, ngón tay đẹp đẽ linh hoạt điều khiển nhân vật trong game: “Tôi sẽ đợi anh ở cửa tòa nhà của khối 12.”
Lục Thừa Châu nghĩ đến thành tích của Cố Mang, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn: "Liệu tôi có bị thầy cô gọi vào để nói chuyện không?"
Cố Mang nghĩ đến tính cách của Tịch Yên: “Có.”
Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, ánh mắt cực kỳ lưu manh giả danh tri thức, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Xem ra sau này anh ta có thể quang minh chính đại dùng lý do học tập để gặp cô rồi.
Dù sao hạng nhất từ dưới lên có rất nhiều cơ hội để tiến bộ.