Lục Dương cũng đi siêu thị mua đồ.
Đúng lúc đụng phải nhóm người Cố Âm.
Cố Âm nhìn thấy Lục Dương, ánh mắt hơi né tránh, ẩn chứa tâm tư của một cô gái nhỏ.
Cô ta vô tình nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh bên cạnh cũng hơi đỏ, cô ta nhíu mày, trong đáy mắt lóe lên điều gì đó.
Nữ sinh tên là Nguyễn Thanh Thanh, nhà cô ta là nhà giàu mới nổi ở Minh Thành, nói cho hay là mới nổi, nói khó nghe là dòng dõi thấp kém trong giới nhà giàu.
So sánh với cậu của cô ta, mới nổi trong giới chính trị, địa vị chênh lệch rất xa.
Nguyễn Thanh Thanh và Lục Ý có mối quan hệ khá tốt, cả ngày theo sau Lục Ý.
Hóa ra là thích Lục Dương.
Cố Âm nhìn xuống mũi chân, ánh mắt dừng lại vài giây, nở nụ cười: "Thanh Thanh, chúng ta đi xem bên kia có món Lục Ý thích ăn không."
Nguyễn Thanh Thanh cũng khinh thường Cố Âm, cảm thấy cô ta rất giả tạo.
Trong lớp rất ít người biết Cố Âm là cháu ngoại của nhà họ Lôi, vì cha mẹ qua đời nên cô ta mới đến Minh Thành.
Nhưng bố mẹ dặn cô ta không được đắc tội với Cố Âm, hiện tại Lôi Tiêu đang trên đà nổi tiếng.
Xúc phạm Cố Âm, nhà họ nguyễn sẽ gặp rắc rối.
Cho nên cô ta cũng cười xã giao có lệ: "Được."
Mấy nữ sinh đều đi theo Cố Âm.
"Anh Dương, hình như không còn món chị Mang thích ăn, hay là mua món khác đi." Bé mập lật xem đồ ăn vặt.
Lục Dương nhíu mày: "Đi hỏi ông chủ, hết hàng thì bảo ông ta nhập hàng ngay đi! Mẹ nó còn muốn làm ăn nữa không!"
Sở Nghiêu giật giật khóe miệng: “Cậu cả à, cậu đừng như ăn phải thuốc nổ vậy, dù sao chị Mang cũng thích đồ ngọt, bên này mới ra vài món đồ ăn vặt, mua về cho chị ấy ăn thử."
Lúc này sắc mặt Lục Dương mới tốt hơn một chút: "Vậy thì mua hết về cho cô ấy đi, cũng mua cho Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan một ít, tránh cho chị Mang phải chia phần của mình cho họ."
Cuộc đối thoại của mấy người truyền vào tai mấy nữ sinh lớp 12/1 không sót một chữ nào.
Trên mặt Cố Âm không có gì thay đổi, vẫn luôn dịu dàng, lật tìm đồ ăn vặt mình thích.
Biểu cảm của Nguyễn Thanh Thanh có chút dữ tợn.
Lục Dương đã đến bước yêu ai yêu cả đường đi với Cố Mang rồi sao?
Vậy cô ta còn có hy vọng không?
Chờ nhóm người Lục Dương cầm đồ đi, Cố Âm cũng chọn được đồ mình muốn ăn.
Nhìn bóng lưng của Lục Dương, cô ta từ từ nói: "Chị mình từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, rất xinh đẹp, Lục Dương đối xử với chị mình thật tốt."
Sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh lập tức càng khó coi hơn.
Trước đây cô ta và Lục Dương thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu, từ khi Cố Mang đến, cô ta không còn cơ hội nào nữa.
Cả cái khối 12 ai mà không biết Nguyễn Thanh Thanh thích Lục Dương!
Cố Mang còn muốn chen chân vào!
Cố Âm hơi tiếc nuối cười cười: “Chị mình chỉ là học hành không tốt thôi, trước đây từng đánh nhau một lần, rất nghiêm trọng. Có lẽ nhà họ Lục không coi trọng địa vị của nhà họ Cố bọn mình như vậy, chị mình gặp Lục Dương, có lẽ là một sai lầm."
Nói xong, cô ta mím môi tiếc nuối hít một hơi thật sâu, nhìn Nguyễn Thanh Thanh, cầm đồ ăn đi thanh toán.
Nguyễn Thanh Thanh nhíu mày, mất tập trung đi theo Cố Âm.
Trước đây Cố Mang từng đánh nhau?
Đúng rồi, cô La từng nói Cố Mang bị trường cũ đuổi học.
Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của Cố Mang, Lục Dương nhất định sẽ ghét bỏ Cố Mang.
Cố Âm nói đúng, đây là một sai lầm.
Sai lầm thì phải sửa chữa.
Có lẽ, có thể trực tiếp đuổi Cố Mang đi!
...
Trưa thứ sáu, Lục Thượng Cẩm gọi điện thoại đến, muốn hẹn Cố Mang cùng nhau ăn tối.
"Con hẹn Khương Thận Viễn rồi." Cố Mang bắt chéo chân, một tay chống cằm, cầm điện thoại, không chút để ý.
Lục Thượng Cẩm nói: "Vậy cùng nhau đi, nhiều người thì náo nhiệt, chú cũng lâu rồi không gặp luật sư Khương."
"Nhiều người?" Cố Mang nheo mắt: "Còn ai nữa?"