Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 67: Bị kéo mạnh vào ngõ cụt.




Trên khuôn mặt Cố Âm nở nụ cười: "Kim Dương, lâu rồi không gặp."

Khóe miệng Mạnh Kim Dương hơi cong lên: "Âm Âm."

Cố Âm nhìn Mạnh Kim Dương từ đầu đến chân: "Kim Dương, không ngờ còn có thể gặp lại chị, em còn tưởng rằng xảy ra loại chuyện đó, cả đời này sẽ không được gặp lại chị nữa, giờ chị khỏe rồi chứ?"

Mạnh Kim Dương đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch đến mức có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Các nữ sinh lớp 12/1 hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Mạnh Kim Dương nắm chặt tay, cả người không khống chế được mà run rẩy.

"Thì là..." Cố Âm dừng lại, nhìn Mạnh Kim Dương, ánh mắt nữ sinh đang run rẩy, tâm trạng như đang bên bờ vực sụp đổ, cô ta bật cười: "Sao các cậu lắm chuyện thế? Trước kia bọn mình ở cùng nhau, sau đó chị ấy chuyển đi, chị tớ và chị ấy chuyển đến trường này, tớ mới gặp lại chị ấy."

Chuyện Cố Mang là chị của Cố Âm, sau khi được các nam sinh lớp 12/1 truyền tai nhau thì cơ bản là cả trường đều biết.

"Ồ." Vài nữ sinh lớp 12/1 kéo dài giọng, cười nói: "Âm Âm, thật ra tớ thấy hơi lạ, chị cậu thi được hạng chót, so với thành tích của cậu, bố mẹ cậu có đi xét nghiệm ADN không, có phải chị ruột của cậu không?"

Cố Âm cười lắc đầu: "Các cậu đừng nói bậy, chị tớ chỉ là không thích học thôi."

"Ha ha, hạng chót rồi, chị ta có thích hay không có gì khác nhau đâu?"

"Này, Mạnh Kim Dương, giờ chị là hạng nhất toàn khóa rồi, hay là chị chuyển sang lớp bọn em đi, đừng để Cố Mang ảnh hưởng đến chị."

Nụ cười của mấy nữ sinh rơi vào mắt Mạnh Kim Dương, cực kỳ chói mắt.

Mạnh Kim Dương cắn môi, sắc mặt trắng bệch, lảng tránh khỏi mấy nữ sinh, đi lên tầng.

Ánh mắt Cố Âm lóe lên, cơ thể đột nhiên chao đảo, ngã về phía sau, cô ta vô thức túm lấy eo Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương giật mình, lực ở eo rất mạnh, cô ấy hoảng loạn túm lấy lan can để giữ thăng bằng.

Cố Âm ngã xuống bậc thang, ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kim Dương xin lỗi: "Kim Dương, xin lỗi, em vừa rồi không đứng vững, không chạm vào túi đi đại tiện của chị chứ."

Trong nháy mắt, mặt Mạnh Kim Dương trắng bệch, đẩy Cố Âm ra, chạy lên tầng như chạy trốn.

Các nữ sinh khác ngơ ngác hỏi: "Túi vệ sinh gì? Âm Âm, cậu đang nói gì vậy?"

Cố Âm nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của Mạnh Kim Dương, cười cười: "Không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi, tớ mời."

Chủ đề lập tức chuyển hướng.

"Tớ muốn uống trà sữa trân châu hạt nổ."

"Tớ muốn ăn khoai tây chiên và gà rán."

"Tớ muốn..."

...

Mạnh Kim Dương chạy vào nhà vệ sinh giáo viên, bên trong không có ai.

Cô ấy đứng trước bồn rửa mặt, thở hổn hển, ngẩng đầu từ từ nhìn vào trong gương.

Khuôn mặt đó trắng bệch như ma, đáy mắt đỏ ngầu vì sợ hãi.

Ký ức như kéo về nhiều năm trước, cô ấy bị một người đàn ông trung niên mạnh mẽ kéo vào ngõ cụt.

Mạnh Kim Dương lảo đảo lùi lại, co rúm người ôm chặt lấy bản thân, nước mắt cứ thế rơi xuống từ khóe mắt.

Cô ấy cắn chặt răng, kìm nén tiếng gào thét sâu trong cổ họng, ôm đầu từ từ ngồi xuống.

Một lúc sau, tâm trạng cô ấy ổn định lại.

Cô ấy đứng dậy như không có chuyện gì rồi rửa mặt.

Cô đối diện với tâm gương, kiểm soát tốt biểu cảm của mình, chậm rãi đi ra ngoài.

Mạnh Kim Dương đưa đồ lấy về cho Tịch Yên, trở về chỗ ngồi của mình.

Thẩm Hoan thấy tóc mái của cô ấy ướt đẫm: "Kim Dương, cậu vừa rửa mặt à?"

Mạnh Kim Dương ừm một tiếng: "Có hơi buồn ngủ, rửa mặt cho tỉnh táo."

Thẩm Hoan không nghi ngờ gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận