Nghe thấy lời mỉa mai của Tần Dao Chi, Vu Xu vẫn còn sợ hãi, không nói gì, khóe mắt hơi đỏ lên, thở hổn hển.
Cô ta từ trước đến nay đều sĩ diện, coi trọng hình tượng, lúc này không cần soi gương cũng có thể tưởng tượng ra mình chật vật đến mức nào.
Tần Dao Chi cười lạnh một tiếng: "Không chịu thua nổi thì đừng chơi, thật sự tưởng mình ghê gớm lắm, vĩnh viễn sẽ không thua, ai cho cô tự tin vậy?"
Đối với Tần Dao Chi không có lời nào không thể nói, đặc biệt là đối với đại tiểu thư giả vờ như Vu Xu.
Cô ấy nhìn không vừa mắt cô ta từ lâu rồi.
Bây giờ còn dám trêu chọc chị Mang.
Vu Xu trừng mắt nhìn Tần Dao Chi, mím môi không nói được lời nào.
Tần Duệ kéo tay Tần Dao Chi, ý bảo cô ấy bớt nói lại.
Tần Dao Chi cười khẩy, trợn mắt, sải bước đi về phía Cố Mang.
...
Phòng y tế.
Bác sĩ xử lý xong vết thương của Cố Mang, nói tình hình đại khái, đúng là không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ngoài da.
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Cố Mang mà có chuyện gì, Vu Xu đừng hòng bình an vô sự rời khỏi trường đua ngựa.
Đôi tay của Cố Mang là đôi tay có thể cứu người.
Trên giường bệnh khác, bác sĩ kiểm tra xong chân của Vu Xu, đi đến nói với Tần Phóng: "Cậu chủ, chân của cô Vu bị gãy xương, chúng tôi chỉ có thể xử lý đơn giản, phải đến bệnh viện bó bột."
"Chậc, chỉ gãy một cái chân thôi sao." Tần Dao Chi nói với vẻ mặt tiếc nuối, sau đó lại hỏi bác sĩ một cách chân thành: "Có thể chữa thành tàn tật vĩnh viễn không ạ?"
Khóe mắt bác sĩ giật giật, câu này bảo ông ấy trả lời thế nào?
"Tần Dao Chi!" Vu Xu vỗ giường bệnh, không nhịn được nữa: "Cô đừng có quá đáng!"
Tần Dao Chi còn chưa kịp nói, Cố Mang nâng đôi mắt đen láy lạnh lùng lên, khép hờ, giọng nói vừa trầm vừa thấp: "Nói nhảm gì vậy, chìa khóa xe đâu."
Giữa hai đầu lông mày thanh tú là vẻ lạnh lùng.
Vu Xu lập tức im miệng, cơn đau do gãy xương cũng không át đi được lửa giận trong lòng cô ta, mím môi, kìm nén: "Tôi không mang theo, ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến."
Cố Mang nhướng mày, không nói gì nữa.
Nhìn bàn tay được băng bó có chút xấu xí của mình, cô nheo mắt lại.
Chuyện hôm nay khiến tâm trạng Tần Phóng rất tệ, cũng không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Vu Xu là thấy phiền, phẩy tay: "Thông báo cho người nhà họ Vu, đưa cô ta đến bệnh viện nào cũng được."
"Vâng." Bác sĩ xoay người bảo y tá gọi xe cấp cứu.
Mạnh Kim Dương lo lắng nhìn tay Cố Mang: "Thật sự không sao chứ?"
"Ừ." Cố Mang kiên nhẫn đáp lại, nửa nằm trên giường bệnh, tùy ý lười biếng.
Mạnh Kim Dương gật đầu, vẫn không yên tâm lắm, nhìn bác sĩ: "Chào bác sĩ, chúng cháu vẫn còn là học sinh, ngày mai phải đi học, nếu vết thương này cần thay thuốc, có thể đưa thuốc cho cháu không ạ?"
Bác sĩ không dám tự ý quyết định, hỏi ý kiến của Tần Phóng: "Cậu chủ?"
Tần Phóng cũng không thể tự ý quyết định chuyện của Cố Mang, quay sang nhìn Lục Thừa Châu.
Người đàn ông một tay đút túi, vừa mở miệng đã mang theo áp suất thấp: "Đưa thuốc cho tôi."
Mạnh Kim Dương nghe vậy, ngón tay hơi co lại, hình ảnh Lục Thừa Châu giơ súng hiện lên trong đầu.
Khẩu súng thật đen ngòm.
Cô ấy biết thân phận của Lục Thừa Châu không đơn giản, người có thể mang theo súng bên mình một cách quang minh chính đại, chắc chắn có gia thế, cũng rất nguy hiểm.
Cố Mang cậu ấy... có biết không?
Lục Thừa Châu nói xong, lại quay sang cô với vẻ mặt lãnh đạm: "Mấy ngày nay ở Tỷ Cung, đợi tay khỏi rồi về ký túc xá."
Cố Mang không lên tiếng, dường như có chút không kiên nhẫn, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng cố chấp của người đàn ông, một lúc lâu mới lười biếng ừ một tiếng.
Khương Thận Viễn: "..."
Anh ta chưa từng thấy Cố Mang kiềm chế tính khí của mình.
Vu Xu nhìn một đám người vây quanh giường bệnh đối diện, lại nhìn sự lạnh lẽo trống trải bên mình, không nhịn được nắm chặt mép giường.
Cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc, khuôn mặt căng thẳng biểu hiện sự căm phẫn của cô ta lúc này.