Né tránh vó ngựa của Vu Xu, cô gái lại vững vàng đáp xuống lưng ngựa của mình, không biết tay ấn vào chỗ nào của con ngựa, con ngựa đang phát điên lập tức yên tĩnh lại, chạy về phía đích.
Vu Xu thấy vậy thì hơi hoảng hốt, kéo dây cương muốn đuổi theo, nhưng con ngựa cứ xoay vòng tại chỗ không nghe lời, cô ta cố gắng bình tĩnh đưa tay sờ kim nhỏ muốn rút ra, kết quả phát hiện cây kim bị gãy trong thân ngựa.
Con ngựa đau đến mức kêu không ngừng, liên tục giãy giụa.
Cuối cùng trực tiếp hất Vu Xu xuống.
Cô ta ngã nhào xuống đất, hồi lâu cũng không bò dậy nổi, hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét.
Thấy con ngựa đang nổi điên sắp đá vào Vu Xu, Tần Phóng thấy Lục Thừa Châu vẫn chưa có ý định bắn, vội vàng nói: "Anh Thừa, Vu Xu mà xảy ra chuyện thì anh không giải thích được với bác Lục đâu."
Nhà họ Vu tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng ở Bắc Kinh cũng là người có máu mặt, Vu Chấn còn là người dưới trướng của bác Lục.
Đến lúc đó mà hỏi đến, sẽ khó giải quyết.
Mặt mày Lục Thừa Châu không cảm xúc, trong mắt đen láy lạnh lùng như sương.
Vu Xu sợ hãi nhìn con ngựa đang phát điên trước mặt mình, hoảng loạn hét lên: "Thừa Châu, cứu em với!"
Ngay khoảnh khắc vó ngựa sắp đá vào người Vu Xu, tiếng súng chói tai mới vang lên.
Là Lục Thừa Châu ném súng cho Tần Phóng, Tần Phóng bắn.
Một phát súng lấy mạng.
Con ngựa cứng đờ ngã xuống đất trước mặt Vu Xu, bụi bay mù mịt, phủ lên mặt cô ta.
Tần Phóng trầm mặt, hất hàm về phía nhân viên, nhân viên lập tức chạy đến đỡ Vu Xu dậy.
Cố Mang đến đích, xuống ngựa đưa dây cương cho người huấn luyện ngựa, đi về phía này.
Người huấn luyện ngựa sờ thấy dây cương ướt nhẹp, xòe tay ra, một màu đỏ tươi, sắc mặt kinh ngạc.
Mạnh Kim Dương nghe thấy tiếng súng thì giật mình, cả người đều ngây ra.
Vừa nhìn thấy Cố Mang đã không quan tâm đến những chuyện khác, hất tay Khương Thận Viễn đang nắm lấy cánh tay cô ấy ra, bước nhanh đến trước mặt cô, lo lắng đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Có bị thương ở đâu không?"
Ánh mắt lướt qua tay cô, nhìn thấy từng giọt máu rơi xuống đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bàn tay trắng nõn càng khiến vết máu đỏ tươi chói mắt.
"Tay của cậu..." Mạnh Kim Dương nhíu chặt mày, muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại không dám chạm vào, sợ làm cô đau, hốc mắt đỏ hoe.
Cố Mang lắc đầu: "Không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
Lục Thừa Châu cũng đi tới ngay khi cô gái xuống ngựa, thấy Mạnh Kim Dương đang nói chuyện với cô đành không lên tiếng.
Nhưng đôi mắt đen láy vẫn luôn nhìn cô, thấy lòng bàn tay đầy máu của cô, môi mỏng mím lại đầy lạnh lùng tàn nhẫn, sát khí mỏng manh hiện lên trong mắt.
Bị dây cương cứa vào.
Con ngựa đang nổi điên sao có thể dễ dàng khống chế được.
"Bảo phòng y tế chuẩn bị." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đáng sợ.
Hạ Nhất Độ gật đầu, lập tức gọi điện cho phòng y tế đặc biệt của trường đua ngựa.
Cố Mang nhìn tay mình, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn.
Nhưng bản thân cô là bác sĩ, biết vết thương này chỉ là nhìn đáng sợ thôi, không tổn thương đến gân cốt.
Máu vẫn đang chảy, nhỏ xuống thấm vào đất, một màu đỏ sẫm.
"Thật sự không sao." Cô nhìn người đàn ông cả mặt đang căng cứng, lại kiên nhẫn bổ sung một câu: "Chỉ là lúc kéo dây cương bị trầy xước thôi."
Lục Thừa Châu cẩn thận nắm lấy cổ tay cô, ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn:"Lát nữa bôi thuốc."
Cố Mang hơi nhướng mày, gật đầu.
Lục Thừa Châu dẫn cô đến phòng y tế cách đó không xa.
Tần Dao Chi nhìn thấy tay Cố Mang thì lập tức nổi giận.
Trừng mắt nhìn Vu Xu vừa được dìu đến, không chút khách sáo gì hét lên: “Đại tiểu thư Vu, tự cô muốn chết thì cũng đừng có liên lụy đến người khác!"
Lúc Vu Xu ngã ngựa bị trẹo chân, đi khập khiễng, môi tái nhợt.
Khương Thận Viễn và Tần Duệ cũng không ngờ lại thành ra như vậy, sắc mặt đều không tốt lắm.