"Đúng vậy, bộ trang phục này thực sự khiến người ta kinh ngạc, đến cả những phóng viên không hiểu gì về nghệ thuật như chúng tôi cũng phải trầm trồ. Tác phẩm này mà mượn sức nóng quảng bá trên Weibo thì tên tuổi của Chu Tâm Đường sẽ nổi như cồn trên toàn quốc."
Phóng viên xì xào bàn tán.
Đêm tiệc năm mới này, trường trung học Minh Thành đúng là đã kiếm lời cho trường trung học Thực Nghiệm, không chỉ quảng bá cho trường bạn mà còn khiến Chu Tâm Đường nổi tiếng hơn.
Đúng là quá thảm.
Tần Phóng ngồi không xa chỗ các phóng viên, nghe thấy vậy thì cười bất cần rồi gửi tin nhắn cho đám đàn em: "Đi, mua hot search bùng nổ cho nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng Chu cái gì này."
Khóe miệng Hạ Nhất Độ nhếch lên.
Đám người bọn họ vốn chẳng phải loại tốt lành gì.
Không chơi trò trẻ con kiểu "mày cắn tao một cái, tao cắn lại một cái".
Dám động vào bọn họ, phải tự gánh lấy hậu quả.
Người mà anh Thừa để mắt đến, sao có thể vì một giải thưởng nhỏ của buổi liên hoan văn nghệ mà tranh cãi với Chu Tâm Đường chứ?
Chu Tâm Đường là cái thá gì.
Hạ Nhất Độ bỗng nhớ ra điều gì, nhìn Tần Phóng: "Cố Mang có trình độ như vậy, chắc chắn dựa vào một công ty thiết kế nào đó, giống như thân phận biên đạo múa đỉnh cấp kia, rất kín tiếng. Cậu làm lớn chuyện như thế, không sợ người bên Cố Mang sẽ kéo đến sao?"
Người này, một chị đại cực kỳ khiêm tốn, thậm chí ngay cả hội trưởng hiệp hội các nhà thiết kế cũng rất kính trọng cô.
Thiết kế là lĩnh vực không chỉ cần sản phẩm mà còn cần danh tiếng và tài năng mới được người ta tôn kính.
Chỉ sợ có rất ít người biết đến sự tồn tại của Cố Mang, mà hội trưởng kia là một trong số đó.
Địa vị của chị đại không hề thấp.
Tần Phóng nghe xong, giật mình phản ứng lại: "Ý là gì, chẳng lẽ tôi lỡ tay lật luôn vỏ bọc của chị đại rồi?"
Hạ Nhất Độ: "..."
Tưởng định làm một cú lớn, cuối cùng lại làm mất vỏ bọc của chị đại, liệu có bị anh Thừa đày sang châu Phi không...
...
Trụ sở chính của Lan Đình.
Một nhà thiết kế nữ cầm chiếc máy tính bảng, đi giày cao gót, bước nhanh vào văn phòng của giám đốc điều hành Quý Hành.
"Giám đốc, anh xem bộ trang phục này." Nhà thiết kế nữ đưa máy tính bảng lên.
Ánh mắt Quý Hành thoáng nhìn qua, sau đó chợt dừng lại: "Cái này sao lại giống với thiết kế của bộ sưu tập ‘Truyền thuyết mười hai vạn tượng’ mùa mới của chúng ta như vậy?"
Phía G Thần đã gửi 11 bản thiết kế, chỉ còn thiếu bản cuối cùng.
Hơn một tháng đã trôi qua, chị hai đó vẫn chưa gửi nốt, nói đã thiết kế nhiều phiên bản nhưng vẫn không ưng ý.
Bọn họ không dám thúc giục, đành phải hoãn buổi họp báo vô thời hạn.
Nhà thiết kế nữ nói: "Bộ trang phục này xuất hiện trong buổi liên hoan năm mới của trường trung học Minh Thành và Thực Nghiệm, nhưng người thiết kế được ghi là Chu Tâm Đường."
"Chu Tâm Đường là ai?" Quý Hành nhíu mày nghi hoặc, chưa từng nghe tới cái tên này.
Nhà thiết kế nữ vốn đang tức giận, nghe vậy lập tức mím môi: "Một nhà thiết kế trẻ nổi tiếng từ lâu, có độ nhận diện khá cao."
"Thế à." Quý Hành không mấy hứng thú, lướt đến một video livestream rồi mở ra.
Trong video, có rất nhiều học sinh đồng thanh yêu cầu Cố Mang đưa ra bằng chứng.
Nhà thiết kế nữ nhíu mày: "Hình như G Thần đang bị công kích. Chu Tâm Đường đã đi trước một bước, sản xuất ra bộ trang phục, điều này gây bất lợi cho chúng ta."
Quý Hành khẽ cười: "Không, lần này cô ta đã đụng phải tấm ván sắt rồi."
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, cầm chiếc áo vest trên lưng ghế rồi bước ra ngoài.
"Giám đốc, anh định đến Sân khấu kịch Minh Thành sao?" Nhà thiết kế nữ vội vàng đuổi theo, nhưng sải bước của người đàn ông quá dài, khiến cô ấy khó đuổi kịp trên đôi giày cao gót.
Quý Hành đáp: "Ừ."
Nhà thiết kế nữ nhanh chóng nói: "Tôi cũng đi."
...
Cùng lúc đó.
Sân khấu kịch Minh Thành.
Toàn bộ học sinh của trường trung học Thực Nghiệm đều nhìn chằm chằm vào Cố Mang với ánh mắt đầy thù địch.
"Bằng chứng?" Nữ sinh chậm rãi nhắc lại hai từ này, đôi mắt đen láy như hồ nước lạnh lẽo hơi nhướn lên: "Muốn bằng chứng sao? Được thôi."