Chu Tâm Đường siết chặt micro trong tay.
Chu Nam từng nói, đây là cô ta nhặt được ở ký túc xá của cô ta, cô ta và Cố Mang ở chung một kí túc xá sao?
Vì buổi biểu diễn hôm nay, Chu Tâm Đường đã cố tình dùng chút thủ đoạn để Chu Nam không thể đến tham gia.
Nhưng cô ta không ngờ, bản thiết kế đó thực sự là của Cố Mang!
Khán giả phía dưới hoàn toàn im lặng, chỉ có ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh liên tục lóe sáng. Dường như các phóng viên đã phát hiện ra một "tin sốt dẻo".
Toàn thân Chu Tâm Đường cứng đờ, máu trong người như đông lại.
Không được! Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận bản thiết kế này là do cô ta ăn cắp!
Lưng Chu Tâm Đường cứng đờ: "Cố Mang, có phải trường trung học Minh Thành các cậu không chấp nhận thua cuộc? Trung học Thực Nghiệm chúng tôi giành được giải thưởng, cho nên cậu mới vu khống tôi?"
Hiệu trưởng Phó khẽ cau mày. Dù thành tích của trường trung học Minh Thành mấy năm này đúng là tệ thật, nhưng cũng không thể để một học sinh sỉ nhục như vậy!
Chu Tâm Đường đứng trên sân khấu nói, vừa cất tiếng nói, giọng lớn đến mức cả khán phòng đều nghe thấy.
Khiến những học sinh như Lục Dương tức đến muốn nổ tung, chạy qua từ bên dãy ghế học sinh.
Tần Phóng lập tức muốn xông lên cãi nhau, nhưng Tần Duệ đã kéo anh ta lại.
Lúc này, ánh mắt lạnh băng của Đào Kính chĩa thẳng vào Chu Tâm Đường, giọng nói trầm xuống, mang theo sự sắc bén: "Vu khống? Với trình độ của em, em có thể tự mình vẽ được bản thiết kế này sao?"
Nghe những lời đó, sắc mặt của Tề Tùng Nham ngay lập tức tối sầm lại: "Đào Kính, ý của anh là gì? Anh xem thường học trò tôi sao? Sao Tâm Đường không thể thiết kế ra bộ trang phục như thế này? Cố Mang nói đây là bản thiết kế mà con bé đó vứt đi, có ai tin không?"
Một thiết kế xuất sắc như vậy, nói vứt là vứt?
Lừa quỷ à!
Các lãnh đạo trường trung học Thực Nghiệm và trung học Minh Thành nhìn nhau.
Cảm thấy Tề Tùng Nham nói cũng có lý, bản thiết kế tốt như thế, không cẩn thận giữ gìn, làm sao có thể ném đi được?
Giọng của Đào Kính trở nên lạnh lẽo hơn: "Chuyện vứt hay không là chuyện của Cố Mang. Còn về trình độ của Chu Tâm Đường, là giáo viên của con bé đó, chẳng lẽ anh không biết?"
Tề Tùng Nham bật cười lạnh lẽo: "Đào Kính, ý anh là sao? Người ta không thể tiến bộ được à? Nếu anh nói đây là thiết kế của Cố Mang, vậy anh đang ám chỉ Tâm Đường đã đánh cắp thiết kế của con bé đó? Thế thì bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đi!"
Chu Tâm Đường lập tức bám chặt lấy lời này, mắt đỏ hoe như thể đang rất ấm ức và tức giận.
Giọng nói hơi cứng rắn: "Không có bằng chứng mà dám vu khống, bản thiết kế này là tâm huyết mấy tháng trời của tôi. Mấy người nói vậy trước mặt bao nhiêu người, định ké danh tiếng của tôi sao?"
Nếu như Cố Mang đã ném đi rồi, thì cô cũng sẽ không có chứng cứ.
Huống chi bộ trang phục này là cô ta công bố trước, cho dù có là của Cố Mang thật, nhưng không có chứng cứ thì cô ta muốn xem cô làm được thế nào.
Các lãnh đạo trường Thực Nghiệm cũng đứng lên: "Nói đúng lắm. Làm gì cũng phải có bằng chứng, không thể ăn không nói có nói xấu học sinh trường chúng tôi được."
Học sinh trường trung học Thực Nghiệm đồng thanh hô lớn, giọng nói vang dội: "Đúng vậy, đưa bằng chứng ra đây!"
Bé mập chửi tục một tiếng: "Cái gì? Đây là công kích tập thể chị Mang của chúng tôi sao?"
Đôi mắt Cố Mang lóe lên sự lạnh lẽo, trong đáy mắt còn có một tia sắc đỏ đầy tà ác.
...
Tần Phóng không ngờ thực sự bị anh ta nói trúng rồi.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh, ánh sáng đèn flash không ngừng nhấp nháy. Những bài viết vốn chuẩn bị để ca ngợi Chu Tâm Đường giờ đây nhanh chóng bị xóa bỏ.
Bọn họ nhanh chóng chụp ảnh tại chỗ, viết bản thảo giới thiệu nhanh rồi đưa lên Weibo.
Một phóng viên thấp giọng cảm thán: "Chu Tâm Đường sắp nổi tiếng rồi."
Người bên cạnh gật đầu đồng tình: "Cố Mang cũng không phải người tầm thường, là dancer đứng đầu giới giải trí, cậu xem nãy giờ cô ấy không nói gì, nếu không có chứng cứ, nói Chu Tâm Đường như thế thì fan của Chu Tâm Đường sẽ bỏ qua cho Cố Mang sao?"