Điện thoại vừa cất vào trong túi chưa được mấy giây thì lại vang lên, là Thịnh Thính.
Vừa chuyển máy, giọng nói vô cùng lo lắng của Thịnh Thính truyền tới: "Cố Mang, điện thoại di động của mình để ở phòng nghỉ, chị Tô tự tìm số điện thoại."
Cố Mang ừ một tiếng không có cảm xúc gì, giữa lông mày lại lạnh nhạt lại nóng nảy: "Nói với bọn họ là đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa."
Thịnh Thính nói: "Được, việc này giao cho mình xử lý.''
……
Về đến ký túc xá, ở hành lang cũng có thể nghe thấy âm thanh chơi đùa của Mạnh Kim Dương và mọi người.
Cố Mang đẩy cửa ra, một đống nữ sinh ngồi vây quanh bàn.
Đang chơi bài poker.
Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang, vui vẻ cười: "Cố Mang, cậu về rồi."
Cố Mang nhìn gương mặt cô ấy bị dán nhiều mảnh giấy nhỏ như vậy, ý cười trong mắt nhàn nhạt, gật đầu rồi đưa đồ ăn cho cô ấy: "Mang cho các cậu."
Nữ sinh kia nghe vậy cũng vô cùng mừng rỡ: "Còn có phần của chúng mình nữa, Cố Mang cậu thật tốt."
Cố Mang đặt túi lên trên giường, cởi áo khoác treo bên cạnh: "Đang chơi gì vậy?"
Mạnh Kim Dương vừa sắp bài vừa nói: "Bốn người, mỗi người chơi theo ý người nấy, chọn quy tắc tứ hồng, ai ra xong bài trước thì người đó thắng, bọn mình nhiều người nên thay phiên chơi."
"Chị Mang, chị có muốn chơi chùng bọn em không?" Thẩm Hoan cười nói: "Kim Dương thua thảm lắm, chị muốn giúp cậu ấy thắng hai ván không?"
Ánh mắt Cố Mang dừng lại trên mặt Mạnh Kim Dương, hẳn là thua một ván thì dán một mảnh giấy lên trên mặt.
Mạnh Kim Dương dán đầy cả mặt.
Trên bàn chỉ có hai ba người.
Cố Mang nhướn mày một cái, nhìn Mạnh Kim Dương, thấp giọng: "Đi lấy cái ghế.''
Nghe nói như thế, Mạnh Kim Dương biết Cố Mang muốn chơi thay mình, lập tức đứng lên đi lấy ghế.
Cố Mang ngồi xuống vị trí của cô ấy, một tay cầm lấy bài, nghiêng đầu nhìn vài lần.
Hững hờ tà khí.
Sau đó ngón tay ấn vào bên trong, đầu ngón trỏ xoay ở đáy bài, cả lá bài tự động tách ra rồi lại hợp lại trong lòng bàn tay cô.
Ngón tay cô nhanh chóng chia bài thành hai nửa, đan chéo rồi đẩy đi.
Sau đó nâng bài lên, ào ào rơi xuống lòng bàn tay như thác nước, vô cùng chỉnh tề.
Lặp lại vài lần, bài đã được xào xong.
Toàn bộ quá trình chỉ dùng một tay, một tay xào bài, động tác lưu loát đẹp mắt.
Một đám người trợn mắt há hốc mồm, giống như đang xem phim.
Ngón tay của nữ sinh nhỏ xíu trắng nõn, đầu ngón tay mượt mà được cắt tỉa sạch sẽ, một đôi tay xinh đẹp đến mức không thể cưỡng lại.
Thẩm Hoan trừng mắt nhìn: "Vãi thật chị Mang, chị cũng ngầu quá đi!"
Phương pháp xào bài hoàn toàn chuyên nghiệp.
Những nữ sinh khác đồng loạt gật đầu, hoàn toàn sợ ngây người: "Cố Mang, phương pháp này của cậu thật sự có thể đi đóng phim rồi."
Bọn họ chỉ thấy những hình ảnh như vậy trong phim và video.
Mạnh Kim Dương biết Cố Mang biết rất nhiều, nhưng không ngờ cô còn có thể chơi được cái này.
Hình như ngoại trừ học tập, cái gì Cố Mang cũng biết.
Trên mặt nữ sinh không có biểu cảm gì, nhanh chóng chia bài.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, cầm từng lá từng lá lên rồi lật mặt bài lại.
Mạnh Kim Dương nhìn mặt bài của Cố Mang, nhíu mày, bài này thật sự rất tệ.
Ngay cả con ba cũng không có, lại thua rồi.
Những người khác nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Kim Dương là biết ngay Mạnh Kim Dương lại thua, nhìn nhau nhịn cười.
Đối với khuôn mặt Cố Mang, thật sự không dán được tờ giấy.
Cơ bốn ở trong tay Cố Mang, cô ra bài trước.
Nữ sinh cầm ba lá bốn muốn ra, Mạnh Kim Dương vội vàng kéo ống tay áo của cô: "Cố Mang, không đánh bài lẻ trước sao?"
Cố Mang nhướn mày, nhạt nhẽo nói: "Ra cái này.''
Cô ném ba lá bốn ra ngoài, mấy nữ sinh nhìn nhau, có chút do dự.
Trong tay mỗi người đều có ba lá bài, nhưng nếu đánh bài lớn hơn Cố Mang, vậy thì bài trong tay các cô ấy đều sẽ bị chia rẽ.
Xoắn xuýt một hồi, ba người để Cố Mang đi trước.