Lâm Tiếu đến căn tin để mua thức ăn cho mèo, ba bạn nữ đi cùng với cô.
Chu Tuệ Mẫn lo lắng nói: “Chờ cậu đi mua thức ăn trở về thì không chừng nó đã chạy mất.”
Hành tung của mèo hoang không ổn định, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy nó sẽ không ở một chỗ đợi Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu: “Chúng tớ đã thỏa thuận xong, tớ đi mua thức ăn cho nó, nó ở đây chờ tớ một chút.”
Chu Tuệ Mẫn: “Nó nghe không hiểu đâu.”
Lâm Tiếu cảm thấy mèo hoa có thể nghe hiểu: “Nó kêu một tiếng meo đó.”
“Với lại Tiểu Hoàng có thể nghe hiểu được, tớ nói với Tiểu Hoàng cái gì nó đều hiểu.” Nhưng mà Tiểu Hoàng không muốn nghe sẽ giả bộ như nghe không hiểu.
Chu Tuệ Mẫn: “Tiểu Hoàng là do cậu nuôi ở nhà, cậu ngày ngày cũng nói chuyện cùng với nó, nó mới có thể nghe hiểu. Lại không có ai nói chuyện mỗi ngày cùng với mèo hoang.”
“Thật kỳ lạ, mèo hoang gặp người đều sẽ bỏ chạy, tại sao nó không chạy khi nhìn thấy chúng ta mà còn ngăn ở trước mặt cậu?” Trong lòng của Chu Tuệ Mẫn, mèo hoang rất cảnh giác.
Lâm Tiếu: “Bởi vì nó muốn tớ mời nó ăn.”
Lâm Tiếu mua một cây xúc xích giăm bông lớn ở căn tin, xé mở gói và quay trở lại.
Các cô quay trở lại phòng đun nước, chỗ vốn là mèo hoang nằm bây giờ trống không.
“Cậu xem, nó đi mất rồi.” Chu Tuệ Mẫn nói.
“Cậu đã xé gói xúc xích giăm bông, tự mình ăn đi.” Trương Quân Nhã liếc mắt nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không cam tâm, đứng tại chỗ giơ lạp xưởng giăm bông lên: “Meo meo meo meo, chị mua cho em lạp xưởng giăm bông rồi nè, em đến ăn đi.”
Lâm Tiếu kêu hai lần, đột nhiên nghe một tiếng meo, mèo hoa thực sự đi ra từ phía sau phòng đun nước.
Lâm Tiếu nhanh chóng bẻ cây xúc xích giăm bông ra thành từng miếng nhỏ, đặt nó trên nền xi măng để cho mèo ăn. Lúc Lâm Tiếu bẻ xúc xích giăm bông ra, mèo hoa lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn cô, sau khi cô bẻ xong, đợi cô lùi lại hai bước tránh ra, mèo hoa mới cúi đầu bắt đầu ăn.
Nó cúi đầu cắn hai miếng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu, kêu meo một tiếng với Lâm Tiếu.
“Nó đang cảm ơn tớ phải không?” Lâm Tiếu vui mừng nói.
“Nhất định là cảm ơn mình.” Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng.
“Quay về phòng học thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi, tớ muốn trở về làm nốt hai bài toán còn lại.” Bạch Huyên nói.
Lâm Tiếu ném vỏ chiếc xúc xích giăm bông vào thùng rác, rửa tay dưới vòi nước. Chịu đựng nước lạnh thấu xương rửa một lúc lâu vẫn còn mùi xúc xích giăm bông như cũ.
“Không được, phải mượn xà phòng thơm.” Lâm Tiếu biết trong phòng của cô Dương có xà phòng thơm. Buổi chiều trước khi chuông vào học vang lên, Lâm Tiếu chạy đến văn phòng của cô Dương để mượn xà phòng thơm.
Cô Dương đưa xà phòng thơm cho Lâm Tiếu, thuận miệng hỏi: “Em mượn xà phòng thơm làm gì?”
Lâm Tiếu nói cho cô Dương về việc bẻ xúc xích giăm bông cho mèo ăn, cô Dương kinh ngạc nói: “Trường chúng ta có mèo sao? Cô từ trước tới giờ chưa từng thấy.”
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng lắc đầu tỏ ý chưa từng thấy qua.
Cô Dương căn dặn Lâm Tiếu: “Đừng lại gần mèo hoang quá, cẩn thận kẻo bị mèo hoang cào trúng.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Nó không để cho em tới gần.”
Mặc dù hôm nay mèo hoa chủ động ngăn cản Lâm Tiếu, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn giữ khoảng cách với Lâm Tiếu. Ngay cả khi lúc ăn xúc xích giăm bông, Lâm Tiếu phải lùi xa hai bước nó mới bằng lòng ăn.
Lâm Tiếu cầm xà phòng thơm vào nhà vệ sinh rửa tay, đem xà phòng thơm sạch sẽ trả lại cho cô Dương.
Sau khi trở lại lớp học, Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: “Cậu thực sự đi tìm cô Dương mượn xà phòng thơm hả?”
“Đúng vậy.” Lâm Tiếu đưa tay cho Chu Tuệ Mẫn ngửi: “Xà phòng thơm của cô Dương là hương hoa hồng, rất dễ chịu.”
Chu Tuệ Mẫn bội phục nhìn Lâm Tiếu, như thể vừa rồi Lâm Tiếu không phải đến văn phòng của giáo viên mà là đi đầm rồng hang hổ: “Lá gan của cậu thật lớn, thế mà dám chạy đến văn phòng giáo viên mượn cô Dương xà phòng thơm.”
Lâm Tiếu kỳ quái hỏi: “Cậu không phải cũng thường xuyên đến văn phòng cô Dương sao?”
Chu Tuệ Mẫn là cán sự môn Toán của lớp, số lần đến văn phòng cô Dương còn nhiều hơn so với lớp trưởng như cô.
Chu Tuệ Mẫn nói: “Tớ đi giao và nhận bài tập về nhà.” Cô bé không biết giải thích với Lâm Tiếu như thế nào, những cái này là “việc công”, còn Lâm Tiếu đến tìm cô Dương mượn xà phòng thơm là “việc tư”.
Dù sao thì Chu Tuệ Mẫn cũng không dám hỏi mượn cô Dương xà phòng thơm, cô bé thà rằng để tay có mùi xúc xích giăm bông cả buổi chiều.
Sau khi trong lớp có một vài bạn học biết Lâm Tiếu mượn xà phòng thơm của cô Dương, đều dùng ánh mắt kính nể nhìn cô, dường như là cô đã làm một việc gì đó rất lợi hại.
Lâm Tiếu nghĩ thầm, cô Dương đáng sợ như vậy sao?
Được rồi, cô Dương trong lớp hơi nghiêm túc, nhưng cô Dương trong văn phòng rất là thân thiết.
Tiết học đầu tiên buổi chiều là tiết Chính trị, Lâm Tiếu cảm thấy việc này không khoa học chút nào. Phòng giáo vụ nên cấm xếp tiết Chính trị vào tiết một buổi chiều là thời gian dễ buồn ngủ nhất, mệt rã rời nhất, Lâm Tiếu dùng tay che miệng lén lút ngáp.
Giáo viên chính trị thấy không khí trong lớp uể oải, vỗ tay thu hút sự chú ý của các bạn học: “Nào, chúng ta không nói đến nội dung trong sách giáo khoa, chúng ta nói chuyện khác.”
Nghe câu này, các học sinh đều có tinh thần.
Có nam sinh ngồi ở hàng sau nói: “Thưa cô, chúng ta nói chuyện về cái gì ạ?”
Cô giáo Chính trị nói: “Chúng ta nói chút chuyện thời sự đi.”
Thì ra không phải là nói chuyện phiếm mà là nói chuyện thời sự, nhưng so với nội dung bài giảng trong sách giáo khoa thì thú vị hơn. Giáo viên Chính trị thường xuyên nói chuyện thời sự trong giờ học ở lớp, thậm chí trước đó thầy còn kể cho học sinh nghe về Chiến tranh vùng Vịnh. Giáo viên Chính trị nói những cái này sẽ không được kiểm tra, nhưng các học sinh lại lắng nghe chăm chú hơn, những nội dung bên ngoài phạm vi thi cử luôn thú vị hơn.
“Gần đây xảy ra chuyện gì, có ai biết không?”
Lâm Tiếu là người đầu tiên giơ tay, giáo viên Chính trị gọi tên cô. Lâm Tiếu trả lời rất trôi chảy.
Gần đây, anh trai mỗi tối khi về nhà đều bật TV lên xem tin tức, buổi sáng lúc đánh răng, ăn điểm tâm cũng mở radio nghe tin tức.
Lâm Tiếu mỗi ngày nghe cùng với anh, có rất nhiều lời không chỉ nghe một lần, vô thức nhớ kỹ chúng.
Giáo viên chính trị khen ngợi Lâm Tiếu: “Cô đề nghị mọi người nên nghe tin tức nhiều hơn, chú ý hơn đến các vấn đề thời sự. Trong lớp có một số bạn làm rất tốt.”
Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng, thật ra là cô bị ép phải ngồi nghe cùng với anh trai.
Lâm Tiếu mặc dù ghi nhớ những lời này, nhưng cũng không hiểu rõ ý nghĩa lắm. Tiếp theo giáo viên Chính trị giải thích cho mọi người tình hình thời sự gần đây, các học sinh đều nghe rất chăm chú, nội dung bên ngoài so với chương trình tiết học càng hấp dẫn hơn.
Giáo viên Chính trị nói những tin tức này rất quan trọng, anh trai cũng nói tin tức này quan trọng.
Giáo viên Chính trị nói điều quan trọng là sau này có thể được kiểm tra trong các kỳ thi các nội dung liên quan. Anh trai nói quan trọng chính là kinh tế sẽ phát triển ngày càng nhanh trong tương lai, anh trai cảm thấy cơ hội kiếm nhiều tiền rất nhanh sẽ đến.
Lâm Tiếu không rõ anh nói kiếm nhiều tiền là bao nhiêu tiền, cô cảm thấy gia đình mình đã có nhiều tiền hơn trước kia. Lạm phát làm giá cả tăng cao, nhưng tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu còn tăng nhanh hơn giá cả hàng hóa.
Mẹ biết cô bây giờ không phải ăn cơm ở nhà ăn mỗi ngày, thường xuyên ra bên ngoài Trường Trung học số một ăn cơm nên mỗi tuần đều cho Lâm Tiếu nhiều tiền hơn, căn dặn Lâm Tiếu: “Nhất định phải ăn ở tiệm cơm trông sạch sẽ chút.”
“Loại nhìn bẩn thỉu, mặc kệ có rẻ hơn hay ngon hơn, cũng không được vào.”
Giáo viên Chính trị dường như cũng rất hưởng thụ quá trình nói về thời sự, cô ấy rất tình nguyện cùng các học sinh chia sẻ quan điểm của mình đối với các vấn đề thời sự. Trong lớp có học sinh lợi dụng cơ hội giáo viên Chính trị tâm trạng tốt hỏi: “Thưa cô, cô cho chúng em một số trọng tâm đi.”
Gió xuân trên mặt cô giáo Chính trị lập tức hóa thành băng giá, nghiêm túc từ chối: “Không được.”
“Aizzz.” Trong phòng học lập tức truyền đến tiếng kêu rên.
Chu Tuệ Mẫn nhỏ giọng tố cáo với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu có biết rất nhiều bạn học tìm các cán sự bộ môn chúng ta, yêu cầu chúng ta lúc nghỉ giải lao đến văn phòng giáo viên tìm thầy cô để khoanh trọng điểm.”
Rất nhiều học sinh cảm thấy giáo viên không đồng ý ngay trước mặt tất cả học sinh ở trên lớp học, không chừng cán sự môn một người đại diện đi xin thì sẽ đồng ý.
“Không chỉ có cán sự môn, còn có Dư Chiêu Chiêu, Triệu Hiểu Long ban cán sự lớp cũng đều được nhờ cậy.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Vậy sao không có ai tìm tớ?” Cô cũng là một cán sự lớp mà.
Chu Tuệ Mẫn: “Bởi vì nhìn cậu là biết sẽ không quan tâm đến những việc này.”
Các bạn học tìm cán sự môn cùng ban cán sự lớp, trước hết là muốn cán sự môn cùng ban cán sự lớp vạch ra trọng điểm, Lâm Tiếu căn bản không có hứng thú với việc vạch ra trọng điểm, sao có thể giúp mọi người đi làm những việc này.
Tất nhiên, các tâm tư nhỏ này của mọi người đều là vô ích, không có một giáo viên nào đồng ý.
Cứ như thế, dưới tình huống hoàn toàn không có vạch ra trọng điểm, mọi người nghênh đón kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của trung học cơ sở.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày, tổng cộng bảy môn.
Sau khi thi môn cuối cùng xong, Lâm Tiếu duỗi thẳng cái eo mỏi. Cuối cùng cũng đã thi xong, cô có thể thong thả nghỉ đông rồi.
Hai ngày trước anh trai đã nói với Lâm Tiếu rằng kỳ nghỉ đông này sẽ đưa cả nhà đi du lịch, đến Hải Nam.