Triệu Hiểu Long ngẩn ngơ đứng trong quán ăn ngào ngạt hương thơm, nghe Lâm Tiếu gọi món một cách thuần thục: “Cho chúng cháu một thịt sợi xào thập cẩm, một thịt xào trứng mộc nhĩ, bốn bát cơm ạ.”
“Có ngay.” Bà chủ hét lớn bằng giọng địa phương với ông chủ đứng bếp: “Thịt sợi xào thập cẩm, thịt xào trứng mộc nhĩ.”
Triệu Hiểu Long ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy trong tiệm chỉ có vài bàn đều đã đầy người, học sinh mặc đồng phục trung học số một và học sinh mặc đồng phục cấp ba chiếm hơn một nửa, nửa ít còn lại là mặc đồng phục cấp hai.
Quán ăn nhỏ ở phố sau này giống như là căng tin của học sinh của trường trung học số một vậy.
Lâm Tiếu đi đến phố sau vậy mà chỉ để ăn cơm, Triệu Hiểu Long rất kinh ngạc, Lâm Tiếu từ hạng nhất rớt xuống hạng nhì, vậy mà vẫn còn tâm trạng đi ăn sao.
Lâm Tiếu nhấc bình trà nóng bên cạnh bàn lên, dùng nước nóng trong bình để nhúng bát đũa cho cả bốn người, đây là thói quen của Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu nhìn nhiều nên cũng học thuộc.
Một dĩa thịt sợi xào thập cẩm, một dĩa thịt xào trứng mộc nhĩ rất nhanh đã được bưng tới bàn, hai dĩa đồ ăn đều đầy ắp tới mức nhô cao lên.
Bốn nữ sinh dùng đũa chia đồ ăn thành bốn phần, cứ ăn chỗ nào gần mình nhất.
Mỗi người hai phần đồ ăn, một bát cơm, lượng thức ăn cũng ngang với căng tin, giá tiền cũng tương đương nhau.
Nhưng chất lượng và hương vị thì ở đây ngon hơn nhiều.
Thịt sợi xào thập cẩm thì chua chua ngọt ngọt hơi cay, rất tốn cơm, thịt xào trứng mộc nhĩ bên trong có thịt lát vừa mềm vừa thấm. Hương vị của các món đơn giản đều ngon hơn hẳn các món cầu kỳ ở căng tin.
Quán ăn này là một địa điểm ăn ngon mà nhóm Lâm Tiếu mới phát hiện ra gần đây. Bọn họ lâu nay cứ thật thà ăn cơm căng tin mấy tháng trời thì gần đây mới biết được quán ăn này qua lời của mấy người nhóm Lý Dương Trạch.
Lý Dương Trạch nhiệt tình giới thiệu quán ăn Xuyên Hương này là: “Cực kỳ ngon.”
“Món gà Cung Bảo của căng tin toàn là dưa leo, cà rốt. Gà Cung Bảo của quán ăn thì chỉ có gà, lạc, hành khúc. Rất thơm ngon, khác xa hoàn toàn với căng tin.”
Tất nhiên là gà Cung Bảo của quán ăn Xuyên Hương có giá cao hơn so với căng tin, nhóm Lý Dương Trạch bốn người đi ăn, gọi món gà Cung Bảo xong thì đành gọi thêm món rẻ nhất, là cải xào hoặc là khoai tây sợi xào, như vậy cộng lại chia ra mà còn đắt hơn căng tin một chút, nhưng bọn họ thấy rất xứng đáng.
Lần này nhóm Lâm Tiếu không nỡ gọi món gà Cung Bảo, chỉ đành gọi thịt sợi xào thập cẩm, thịt trong món mày hơi ít, các nguyên liệu khác thì nhiều, nhưng hương vị của rau củ không kém so với thịt chút nào.
Lâm Tiếu trộn thức ăn vào bát cơm, vui vẻ ăn một miệng đầy, ngẩng đầu thì thấy Triệu Hiểu Long đang đứng ở cửa.
“Triệu Hiểu Long, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Tiếu chỉ nhìn thấy một mình Triệu Hiểu Long đến, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng đến đây ăn cơm à?”
Quán ăn Xuyên Hương này không thích hợp để đến ăn một mình, một người gọi một món với một bát cơm thì quá đắt, các bạn học sinh đến từng theo nhóm để chia với nhau.
“À, cậu có muốn ăn chung với bọn tớ không?”
“Không không không, không cần đâu.” Triệu Hiểu Long bỏ lại mấy chữ, sau đó quay đầu chạy đi.
Phố sau trường quả thật là rất nhiều thứ để ăn, ngoài quán ăn này thì còn rất nhiều quầy nhỏ, quay lại căng tin thì không kịp, trên đường về Triệu Hiểu Long đành mua một cái bánh kếp để ăn.
Quầy bánh kếp thế mà lại rất đông học sinh xếp hàng.
Thời gian xếp hàng còn lâu hơn cả ở cửa số lấy đồ ăn ở căng tin.
Triệu Hiểu Long không hiểu, bánh kếp không phải là đồ ăn sáng sao, tại sao buổi trưa lại có nhiều người muốn ăn đến vậy.
Hơn nữa còn phải tới phố sau trường để xếp hàng, rõ ràng cần nhiều thời gian hơn so với ở căng tin, như thế này thời gian làm bài buổi trưa bị rút ngắn lại.
Triệu Hiểu Long vừa ăn vừa quay trở về lớp học, nhóm Lâm Tiếu vẫn chưa thấy trở về, cậu nhìn đồng hồ treo tường, qua vừa đủ mười lăm phút, nhóm Lâm Tiếu mới quay lại lớp.
Sau khi quay lại, Lâm Tiếu lại cầm bình nước xuống lầu, rót một bình nước đầy mới ngồi xuống làm bài tập.
Triệu Hiểu Long cau mày khó hiểu.
Tại sao mình đã vượt qua Lâm Tiếu, nhưng nhìn cô không có vẻ chút nào là lo lắng?
Không được, không thể để bản thân bị lừa.
Rất có khả năng Lâm Tiếu đang giả vờ, ban ngày cô ra vẻ không học bài, tối đến lại học điên cuồng.
Chiêu trò này Triệu Hiểu Long đã quá rõ, cậu ngày trước cũng đã từng làm vậy.
Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, Bạch Huyên cùng Trương Quân Nhã lập thành nhóm ăn uống gồm bốn người, mỗi ngày vào giữa trưa đều đi vòng quanh trường để tìm kiếm món ăn ngon mới.
Dư Chiêu Chiêu ghen tị muốn chết.
Có một bí mật là mẹ của Dư Chiêu Chiêu là giáo viên trung học phổ thông, tất cả những người bạn học có mối quan hệ tốt với cô bé đều biết. Dư Chiêu Chiêu giữa trưa mỗi ngày phải đến nhà ăn của nhân viên trường học ăn cơm trưa cùng với mẹ, không thể cùng ra ngoài ăn với các bạn.
Dư Chiêu Chiêu nghe Lâm Tiếu nói các cô vào lúc nghỉ giải lao cuối cùng buổi sáng mỗi ngày sẽ tụ lại một chỗ thảo luận giữa trưa ăn gì, đôi mắt tràn đầy ghen tị.
Lâm Tiếu an ủi Dư Chiêu Chiêu: “Nhà ăn của nhân viên trường học vừa rẻ lại vừa ngon, chúng tớ có muốn ăn cũng không được.”
Trung học số một có hai nhà ăn một lớn và một nhỏ, nhà ăn cho nhân viên trường học nằm trên lầu của nhà ăn nhỏ, không mở cửa cho học sinh. Thỉnh thoảng sẽ có chủ nhiệm lớp tận dụng giờ nghỉ trưa nói chuyện với học sinh, dẫn theo học sinh đến nhà ăn nhân viên trường học ăn cơm, học sinh ăn xong đều hết lời khen ngợi.
Đáng tiếc Dư Chiêu Chiêu không nghĩ như vậy, cô bé thở dài nói: “Tớ từ tiểu học đã ăn đồ ăn của nhà ăn nhân viên trường học, ăn nhiều năm như vậy ăn cũng thấy chán.”
Cha mẹ của Dư Chiêu Chiêu đều bận rộn với công việc nên không có thời gian nấu cơm, vì vậy họ luôn đặt cơm ở nhà ăn mang về nhà.
Mà điều quan trọng nhất không phải là ăn cái gì, mà là nhóm người Lâm Tiếu các cô mỗi ngày ra ngoài ăn cơm rất là vui vẻ và tự do.
Bọn họ ăn uống và dạo chơi ở bên ngoài, sau đó nói chuyện cười đùa trở lại lớp học.
“Vậy cậu nói chuyện với mẹ cậu đi, sau này ăn cơm cùng với bọn tớ.” Lâm Tiếu nói.
Dư Chiêu Chiêu suy nghĩ hai giây, sau đó lắc đầu: “Không được, mẹ tớ nhất định sẽ không đồng ý.”
Dư Chiêu Chiêu không hỏi cũng biết mẹ sẽ nói gì, thức ăn bên ngoài không vệ sinh, ăn cơm bên ngoài trường rất mất thời gian, thời gian này tốt hơn nên dùng để làm bài.
“Quên đi, các cậu đi đi.” Dư Chiêu Chiêu nói.
Lâm Tiếu không hiểu tại sao Dư Chiêu Chiêu thích thú như thế mà lại từ bỏ nhanh như vậy: “Cậu có thể thử một lần.”
Lâm Tiếu cảm thấy Dư Chiêu Chiêu ít nhất nên thử một lần.
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Cậu không biết mẹ tớ đâu, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Hiện tại đã biết kết quả, Dư Chiêu Chiêu không muốn trải qua quá trình nói chuyện cùng mẹ lần nữa, bởi vì đó nhất định không phải là một trải nghiệm vui sướng gì.
Lâm Tiếu cảm thấy thất bại cũng không sao: “Ít nhất cũng phải để cho mẹ cậu biết cậu nghĩ như thế nào, cậu không nói làm sao mà mẹ cậu biết được.”
“Với lại nếu lần này mẹ cậu không cho cậu đi, có lẽ lần sau sẽ đồng ý với cậu.”
Từ nhỏ Lâm Tiếu đã hiểu được đạo lý này, vì cô biết mẹ sẽ không cho cô ăn kem, nhưng nếu cô vẫn cứ đòi hỏi, lần này mẹ không cho ăn, thì lần sau sẽ đồng ý.
Dư Chiêu Chiêu vẫn lắc đầu, cô bé không dám nói với mẹ mình.
Lâm Tiếu: “Được thôi, nếu cậu muốn ăn vặt cái gì, tớ sẽ mang về cho cậu.”
Bản đồ ẩm thực của Lâm Tiếu nhanh chóng được mở rộng, có rất nhiều món ăn ngon gần trường Trung học số một, có đủ loại khẩu vị, vừa phong phú vừa tiết kiệm.
Sau quán ăn Xuyên Hương, các cô lại phát hiện ra một tiệm cơm nồi đất bán món ăn gia đình ngon, có thịt bò hầm nồi đất, chân gà hầm nồi đất, nấm nấu nồi đất, lúc bưng nồi đất lên canh bên trong vẫn còn sôi ùng ục.
Một phần nồi đất đi kèm với một chén cơm, thịt bên trong nồi đất ăn rất ngon, thức ăn chay cũng không tệ chút nào, miến đậu phụ thấm đẫm vị ngọt tươi của nước canh, rau cải vừa ngọt vừa mềm.
Mỗi lần nồi đất được bưng lên bàn, Lâm Tiếu đều húp vài ngụm canh trước, sau đó mới ăn cơm.
Vào mùa đông giá rét, một nồi đất canh nóng hầm hập như vậy sẽ sưởi ấm cả người từ đầu đến chân.
“Nhà ăn của trường học sao không bán nồi đất?” Lâm Tiếu cảm thấy đồ ăn ngon như vậy, nếu như được bán trong nhà ăn, quầy đó nhất định sẽ rất đông.
Chu Tuệ Mẫn: “Làm không được đâu, một phần nồi đất cần phải có một bếp lò, trong nhà ăn không có nhiều bếp lò như vậy.”
Lâm Tiếu gật đầu, xác thực nồi đất không phải là một nồi cơm lớn, mà là một nồi cơm nhỏ.
Chu Tuệ Mẫn: “Với lại trong nhà ăn có rất nhiều học sinh, để học sinh tự bưng nồi đất có chút nguy hiểm.”
Những món ăn nồi đất các cô ăn ở tiệm cơm đều là do ông chủ trực tiếp bưng lên bàn. Trong nhà ăn nhất định phải tự mình bưng, nồi đất nóng hổi như thế nếu làm người khác hay chính mình bị bỏng thì rất nghiêm trọng.