Lữ Tú Anh: “Lúc họp phụ huynh cô Dương của các con đã nhấn mạnh không cho phép các con chạy xe đạp.”
“Cho dù giáo viên các con đồng ý thì mẹ cũng không cho, bây giờ con còn quá nhỏ, chuyện chạy xe qua vài năm nữa hãy tính.”
Lâm Tiếu: “Phải mấy năm nữa ạ?”
Lữ Tú Anh: “Ít nhất phải đợi con đủ cao để chạy xe thể thao trước đã.”
Lâm Tiếu đầy hy vọng: “Con sẽ chạy được xe đạp thể thao sớm thôi.”
Lữ Tú Anh cố sức đạp xe ngược chiều gió, bên cạnh có một chiếc xe máy nhẹ nhàng vụt qua.
Lâm Tiếu nhìn theo ngưỡng mộ: “Mẹ ơi, chúng ta mua một chiếc xe máy đi, mẹ chạy xe máy để đưa con đi học.”
Lữ Tú Anh: “Muốn chạy xe máy cần có bằng lái.”
Lâm Tiếu biết phải thi bằng lái xe, anh trai cũng đã thi rồi đấy, cô lập tức đáp lại: “Vậy mẹ đi thi lấy bằng đi.”
Đến anh trai mà còn thi đậu được thì chắc chắn mẹ cũng sẽ đậu thôi.
Trước giờ Lữ Tú Anh chưa từng nghĩ đến việc chạy xe máy, bây giờ nghe Lâm Tiếu nói như thế, lúc mới đầu thì thấy không ổn lắm nhưng càng nghĩ càng thấy động lòng.
Tiểu Phi sợ bà đạp xe đạp đưa Tiếu Tiếu đi học quá mệt nên sẽ cố gắng lái xe đưa đón Tiếu Tiếu nhiều nhất có thể. Nếu như bà học lái xe máy, bà lái được rồi thì đưa đón Tiếu Tiếu sẽ không còn mệt nữa, Tiểu Phi cũng không cần giành đưa đón Tiếu Tiếu với bà.
Những ngày tháng không cần dậy sớm, sáng sớm có thể ngủ nướng thêm chút nữa, buổi chiều cũng không cần có thời gian là phải chạy về nhà ngay.
Lữ Tú Anh: “Để mẹ suy nghĩ đã.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói thế thì ngồi phía sau nở một cụ cười, có hy vọng rồi.
Lâm Tiếu vui vẻ mừng rỡ đi vào lớp, sau đó cô nghe được một tin xấu. Cô Dương thông báo vào giờ đọc sáng: “Tuần sau sẽ sắp xếp thi tháng.”
“Hả?” Tiếng kêu than trong lớp lập tức vang lên ầm trời.
Vừa mới trải qua liên hoan văn nghệ tết nguyên đán, lại nghỉ thêm hai ngày nên mọi người đều vô cùng vui vẻ, tại sao lại phải thi tháng đột ngột như thế.
Hơn nữa lần thi tháng này căn bản không hề nằm trong dự đoán của mọi người.
Cuộc thi tháng lần trước mới kết thúc chưa được bao lâu, thêm tháng nữa là được nghỉ đông rồi. Trước đây mọi người đều đồn đoán suy luận rằng có khi nào sẽ có thêm một cuộc thi tháng giữa lần thi tháng trước với thi cuối kỳ không, nhưng đa số đều cho là không.
Nếu như có một cuộc thi ở giữa như thế thì thời gian đến lần thi tiếp theo chưa được một tháng.
Mọi người đều cho rằng sẽ thi cuối kỳ luôn, như vậy thì cũng cách khoảng một tháng rưỡi.
“Cô Dương, nếu như vậy chẳng phải thi tháng xong, chưa đến một tháng sau là phải thi cuối kỳ sao ạ?” Có học sinh hỏi.
Cô Dương đáp: “Ai nói với các em thời gian giữa thi tháng và thi cuối kỳ bắt buộc phải là một tháng thế?”
Được rồi, đương nhiên chuyện thi cử thầy cô nói mới được tính, học sinh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp thôi.
Cô Dương cho rằng cuộc thi tháng lần này được sắp xếp vô cùng ổn: “Phạm vi thi tháng lần này y hệt như thi cuối kỳ, dùng đề thi tháng để các em làm quen trước, như vậy thì thi cuối kỳ mới tốt hơn, sau đó nghỉ đông rồi được đón một cái tết vui vẻ, thế này không đáng mừng sao?”
Các học sinh đồng loạt lắc đầu, thi thêm một lần thì làm sao vui được chứ.
Họ thi thêm một lần thì thầy cô giáo phải sửa bài thi thêm một lần. Dựa theo tốc độ đáng sợ của trung học số một thì các thầy cô giáo phải tăng ca để chấm bài thi đến rất muộn, chẳng lẽ các thầy cô giáo không chê việc này rất mệt sao?
“Mục đích quan trọng của cuộc thi tháng lần này là để các em tập trung lại, liên hoan cũng xong rồi, tết nguyên đán cũng nghỉ rồi, tết nguyên đán chơi bời như thế thì đầu các em đều đang bay lơ lửng hết rồi. Các giáo viên bộ môn đều phản ánh lại với cô rằng lúc lên lớp, kỷ luật của các em không được như trước nữa, có rất nhiều học sinh cũng không còn nghiêm túc làm bài tập như trước.”
Ánh mắt của cô Dương quét từ trái sang phải hết phòng học, các học sinh đều ngồi ngay ngắn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô Dương, cứ cảm thấy cô Dương đang nói mình.
Lâm Tiếu cũng không nhịn được ngẫm nghĩ lại những biểu hiện của mình trong thời gian gần đây, cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho tiết mục kịch Tiếng Anh, cô phải luyện tập phát âm, học thuộc lời thoại còn phải luyện tập động tác và vị trí với bạn học khác nữa. Thời gian dành cho những môn học khác cũng ít đi nhiều.
“Lần thi tháng này chắc chắn sẽ có vài học sinh trong lớp thành tích tụt dốc, cô muốn xem thử người đó là ai.” Cô Dương nhắc nhở mọi người trước.
Một tuần sau, Lâm Tiếu tham gia kỳ thi tháng.
Và với một tốc độ chóng mặt, ngày hôm sau đã có điểm.
Lâm Tiếu lại nằm trong những người có thành tích tụt dốc.
Lần thi tháng này, Lâm Tiếu rơi từ hạng nhất xuống hạng hai của lớp, thấp hơn hạng nhất hai điểm.
Người đứng nhất là Triệu Hiểu Long.
Bảng xếp hạng được dán trên tường của lớp, tất cả học sinh của lớp đều rất ngạc nhiên.
Bởi vì từ lần thi tháng đầu tiên thì người đứng đầu của lớp luôn là Lâm Tiếu.
Tổng cộng đã trải qua ba lần thi tháng, một lần thi giữa kỳ, trong bốn lần thi này người đứng hạng nhất luôn là Lâm Tiếu, mà lần nào cũng cách người đứng thứ hai trên hai mươi điểm.
Các bạn học đều đã quen với việc người đứng hạng nhất là Lâm Tiếu, không ngờ lần này Lâm Tiếu lại rớt xuống hạng hai.
Triệu Hiểu Long nhìn bảng xếp hạng dán trên tường, lộ ra một nụ cười thật to, đắc ý nhìn Lâm Tiếu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng Lâm Tiếu đã thấy, Chu Tuệ Mẫn cũng nhìn thấy, cô bé lo lắng nhìn Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, lần thi này không nói lên được gì cả.”
Chu Tuệ Mẫn trông rất lo lắng cho cô, Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không sao mà.”
Đương nhiên Lâm Tiếu thích thi được hạng nhất rồi, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy người đứng hạng nhất bắt buộc phải là mình cả. Những bạn học trong lớp còn nỗ lực hơn cả cô, ví dụ như Chu Tuệ Mẫn, cũng có một số bạn học thông minh không thua gì cô cả, hừm, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là Chu Tuệ Mẫn.
Môn Toán và những môn học thuộc lòng thì Lâm Tiếu học giỏi hơn Chu Tuệ Mẫn một chút, nhưng phần đọc hiểu môn Ngữ Văn và Tiếng Anh thì Chu Tuệ Mẫn giỏi hơn cô nhiều.
Nếu như các bạn đã nỗ lực và còn thông minh như thế thì dựa vào cái gì không thể vượt mặt cô.
Lâm Tiếu nhìn thứ hạng của Chu Tuệ Mẫn trên bảng xếp hạng, vui thay cho cô bạn thân của mình: “Lần này cậu lại được thăng hạng nữa rồi.”
Thứ hạng của Chu Tuệ Mẫn luôn tăng không ngừng, lần này thi được hạng ba.
Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn: “Cậu cũng có cơ hội thi được hạng nhất đấy.”
Chu Tuệ Mẫn chỉ cần tiến bộ như thế thêm hai lần nữa là có thể đạt được hạng nhất rồi.
Chu Tuệ Mẫn thấy Lâm Tiếu không buồn lòng, cũng không tức giận nên cũng yên tâm. Cô bé cười: “Được, vậy lần thi sau hai chúng ta cùng tranh hạng nhất.”
“Sao lần này điểm Tiếng Anh của cậu lại thấp như vậy?” Chu Tuệ Mẫn lướt qua hết tất cả điểm bộ môn của ba người đứng đầu, rất nhanh đã đưa ra được kết luận, Lâm Tiếu bị điểm Tiếng Anh khống chế.
Điểm Tiếng Anh của Lâm Tiếu chỉ có chín mươi lăm điểm, Triệu Hiểu Long thi được chín mươi chín điểm, còn của Chu Tuệ Mẫn là chín mươi tám điểm.
Nếu như điểm Tiếng Anh của Lâm Tiếu có thể tăng được vài điểm thì lần thi này Lâm Tiếu vẫn có thể đứng nhất.
Chu Tuệ Mẫn lấy làm lạ, nếu như bị môn khác kéo điểm thì cũng thôi đi, đúng là vì chuẩn bị cho tiết mục liên hoan nên Lâm Tiếu đã rút ngắn thời gian học những môn khác lại, nhưng tại sao môn khống chế lại là Tiếng Anh cơ chứ.
Rõ ràng ngày nào Lâm Tiếu cũng học Tiếng Anh mà.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết, cô cảm thấy mình thi rất tốt môn Tiếng Anh.
“Đợi đến tiết Anh Văn phát bài thi ra là sẽ biết ngay thôi mà.” Lâm Tiếu không hề sốt ruột.
Tiết Anh Văn là tiết thứ ba, trong giờ học giáo viên bảo học sinh đại diện đến văn phòng để lấy bài thi về rồi phát cho mọi người.
Bài thi của Lâm Tiếu vừa đến tay thì Chu Tuệ Mẫn đã nhào qua xem: “Trừ điểm phần nào thế?”
“Phần làm văn.”
Năm điểm của Lâm Tiếu đều bị trừ hết trong phần làm văn, giáo viên Tiếng Anh dùng bút đỏ khoanh vào bốn câu của cô, bên cạnh đánh một dấu chéo nhỏ.
Chu Tuệ Mẫn đọc qua một lượt nhưng không phát hiện điểm sai, chau mày lại hỏi: “Tại sao lại trừ điểm của cậu vậy?”
Những câu từ của Lâm Tiếu đều là những mẫu câu trong kịch sân khấu Tiếng Anh, còn khó hơn Tiếng Anh trên lớp nữa.
Chu Tuệ Mẫn không chỉ không phát hiện ra lỗi sai mà còn rất khâm phục năng lực học tập của Lâm Tiếu. Cô bé đã từng đọc qua lời thoại của kịch sân khấu nhưng bảo cô bé áp dụng để làm văn thì Chu Tuệ Mẫn không biết dùng, cũng không dám dùng.
Rõ ràng Lâm Tiếu sử dụng rất tốt nhưng tại sao giáo viên Tiếng Anh lại trừ điểm của cô?