“Ơ này, em làm cái gì mà lục tung hết cả tủ lên thế?” Lâm Dược Phi trở về nhà, nhìn thấy giường trong phòng lớn phủ đầy quần áo, trong tủ quần áo trống không, quần áo của Lâm Tiếu cái nào cũng bị lôi ra hết.
“Làm lung tung hết lên thế này, sao em không bị mẹ đánh nhỉ?” Lâm Dược Phi tựa vào cửa, nhìn em gái lấy từng bộ quần áo ướm lên người: “Rốt cuộc em đang làm cái gì thế?”
Mặt Lâm Tiếu buồn thiu: “Em không có gì để mặc.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Em không có gì để mặc á?”
Anh liếc nhìn cả cái giường bầy đầy quần áo, lẽ nào em gái còn nhỏ như vậy đã hiểu được câu nói, tủ quần áo của con gái luôn luôn thiếu một bộ quần áo sao?
Nếu không phải là hôm nay nhìn thấy, Lâm Dược Phi cũng không biết là em gái mình có bao nhiêu bộ quần áo nữa, hai năm nay mẹ đã mua thật là nhiều quần áo cho em gái.
Lâm Tiếu: “Không phải là quần áo thường ngày, là quần áo để em lên sân khấu biểu diễn Romeo và Juliet cơ.”
Lữ Tú Anh thích mua những kiểu quần áo dễ thương và ngọt ngào, ren trắng, hồng, vàng tươi, cổ búp bê, thắt nơ bướm cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không quan tâm mình mặc quần áo gì, mẹ cô mua cho cái gì thì cô mặc cái đấy, sau khi lên cấp hai, cô mặc đồng phục học sinh nhiều hơn quần áo thường ngày của mình.
Nhưng bây giờ Lâm Tiếu lại phát rầu, trong tủ nhiều quần áo như thế nhưng cô mặc bộ nào cũng không giống Romeo.
Lâm Dược Phi xua tay: “Thế thì không cần tìm nữa, đi mua luôn bộ mới, mua đồ cho bé trai.”
“Này, không đúng, Romeo không phải là người cổ đại sao? Vậy thì chẳng phải là em nên mặc quần áo của thời đại đó sao?” Lâm Dược Phi nhận ra một vấn đề: “Sân khấu kịch mà các em diễn Romeo và Juliet không có trang phục diễn à?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”
Có vẻ như các buổi biểu diễn trong khuôn viên trường vào những năm 1990 vẫn còn rất đơn giản, Lâm Dược Phi nhớ trước khi mình trọng sinh, có con của nhà một người bạn diễn kịch trên sân khấu trong trường, trang phục, đạo cụ, dàn dựng phải nói là rất đầy đủ, thuê quần áo cũng tốn mấy nghìn đô, bối cảnh cũng phải chi mấy nghìn đô, tất nhiên chi phí đó được chia đều cho phụ huynh.
Khi đó, Lâm Dược Phi không hiểu tại sao các buổi biểu diễn trong trường của tụi trẻ con lại tốn nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ đến lượt em gái anh biểu diễn trên sân khấu, Lâm Dược Phi đã hiểu ra ngay.
“Sao mà mặc quần áo bình thường được, chắc chắn là phải mặc quần áo của thời đại đó chứ.”
“Romeo là người nước nào, người của thời đại nào thì trên người phải mặc quần áo như thế.”
Lâm Tiếu: “Đó là một người Ý ở thời văn hoá Phục Hưng, còn quần áo trên người thì…" Lâm Tiếu không biết nên miêu tả thế nào với anh trai, liền chạy đi lấy một cuốn truyện thiếu nhi tiếng Anh có hình minh họa, chỉ vào một người trong đó: “Đây là Romeo.”
Lâm Dược Phi đưa tay ra cầm lấy cuốn sách trong tay Lâm Tiếu, lật vài trang: "Cuốn sách này khá hay." Một nửa là truyện tiếng Anh, một nửa là tranh minh họa, nhân vật chính trong đó đều ở trong hình minh họa.
Lâm Dược Phi hỏi em gái: “Em còn dùng quyển này không? Nếu không dùng nữa thì đưa cho anh mượn mấy ngày.”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Em không dùng nữa.” Cuốn sách này là giáo viên tiếng Anh giúp học sinh tìm, nhưng các bạn nói lời thoại không dựa vào trong sách hoàn toàn được, một số từ và mẫu câu trong sách quá khó, giáo viên tiếng Anh đã giúp họ xoá đi một số chỗ, còn sửa một số chỗ cho từ và câu trở nên đơn giản hơn.
Sau khi giáo viên tiếng Anh sửa lời thoại xong đã phát cho mỗi bạn một bản, mọi người đều dựa vào bản này để học thuộc và luyện tập.
Lâm Dược Phi cầm sách của Lâm Tiếu đi: “Mấy hôm nữa anh trả.”
“Triệu Hiểu Long đóng vai Juliet phải không? Bây giờ thằng bé cao bao nhiêu?” Lâm Dược Phi giao cho Lâm Tiếu một nhiệm vụ: “Em hỏi rõ số đo của mấy bạn cho anh.”
Lâm Dược Phi lấy một tờ giấy nháp của Lâm Tiếu và viết ra các số đo cần thiết, chiều cao, chiều rộng vai, vòng ngực, vòng eo.
“Nhờ các cô bác phụ huynh đo số đo cho các bạn của em. Đi đi, gọi điện cho các bạn em.”
Trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu đã thu thập được số đo của tất cả các bạn trong lớp. Lâm Dược Phi viết đầy một trang giấy, gập đôi lại rồi kẹp vào trong cuốn sổ lịch trình: “Các em biểu diễn vào trước Tết Nguyên Đán một hôm đúng không? Quần áo giao hết cho anh.”
Lâm Tiếu không tin nổi nhìn anh trai: “Anh, anh muốn mua quần áo cho tất cả các bạn á?” Kịch sân khấu có gần mười diễn viên nhí cơ.
Lâm Dược Phi gật đầu: “Đúng, anh trai sẽ là nhà tài trợ của các em.”
“Em phải chuẩn bị kịch sân khấu cho thật tốt đấy, đến lúc đấy anh và mẹ đi xem em biểu diễn.”
Lâm Tiếu: “Nhưng không thấy chương trình liên hoan chào mừng Tết Nguyên Đán của chúng em báo là sẽ mời phụ huynh đi.”
Lâm Dược Phi cười: “Nhà tài trợ đi được.”
Bây giờ thị trường phục trang biểu diễn chưa phát triển lắm, Lâm Dược Phi đã bảo trợ lý Tiểu Hứa của mình đi nghe ngóng, nhưng không có chỗ nào cho thuê quần áo mà anh cần.
Tiểu Hứa nói với Lâm Dược Phi: “Quần áo người lớn thì có, nhưng quần áo trẻ em thì thật sự không có, vả lại cũng không giống bức tranh trên sách mà cậu cho tôi xem lắm.”
Tiểu Hứa cũng không hiểu phong cách quần áo thời kỳ văn hóa Phục Hưng như thế nào nên chỉ có thể đối chiếu xem có giống hay không thôi.
Quần áo mà Lâm Dược Phi cần không thuê được, cũng không mua được, nhưng điều này cũng không làm khó anh được. Khi anh đồng ý với Lâm Tiếu thì đã có biện pháp, anh cầm luôn cuốn sách đến một tiệm may.
Lâm Dược Phi quen với chủ của tiệm may này đã từ lâu, anh từng đặt may mấy bộ vest ở đây, mua những bộ vest may sẵn thường sẽ có một chút không vừa ý, những bộ đặt may mặc lên người vẫn cứ là vừa vặn nhất. Những người bạn làm ăn của Lâm Dược Phi cũng có rất nhiều người đặt may ở tiệm này, tất cả đều khen ngợi tay nghề của tiệm này.
Lâm Dược Phi không bảo Tiểu Hứa đi làm việc vặt này nữa, tự mình cầm sách tiếng Anh đi tìm chủ tiệm: “Ông chủ Tần, dạo này ông có bận không, tôi có mấy bộ quần áo muốn nhờ ông may.”
Ông chủ Tần cười đáp: “Có bận đến mấy cũng phải ưu tiên việc của cậu trước.”
Một mình Lâm Dược Phi thì không tính là khách hàng lớn được, nhưng anh và các bạn làm ăn của anh và các bà vợ của họ cộng lại lại chính là nguồn đặt hàng chính ở chỗ ông chủ Tần rồi. Các khách hàng đều quen biết nhau hết, chỉ cần một khách không hài lòng thì khả năng lớn là khách hàng khác cũng sẽ không hài lòng với mình nên ông chủ Tần luôn chăm sóc nhóm khách hàng này rất tốt.
Ông chủ Tần nhận lấy cuốn sách mà Lâm Dược Phi đưa cho, tưởng rằng đó là sách về quần áo, nhưng không ngờ lại thấy một cuốn sách tiếng Anh và tranh minh họa: “Cái này là…”
Ông chủ Tần ngây người ra.
Lâm Dược Phi vội vàng giải thích: “Làm gần giống là được rồi, chỗ nào phức tạp thì bỏ qua luôn.”
“Màu sắc tương tự, phong cách tương tự là được rồi, chỉ cần kiểu kiểu như thế, trẻ con lên sân khấu biểu diễn mặc ấy mà.”
Lâm Dược Phi lấy số đo của đám bạn Lâm Tiếu đưa cho ông chủ Tần: “Khả năng là cũng không chuẩn lắm đâu, ông cứ may rộng rãi ra một chút, không cần may vừa sát người đâu, mặc được là được.”
Ông chủ Tần: “Ây da, đúng là cậu ra cho tôi cái đề khó quá.”
Sau đó ông chủ Tần đã đưa ra cái giá phù hợp với việc khó này, Lâm Dược Phi không trả giá, trả tiền ngay.
Ông chủ Tần thốt lên: “Nghe nói cậu chủ Lâm cưng chiều em gái từ lâu rồi, lần này tôi đã được chứng kiến.”
Trong giới làm ăn kinh doanh của Lâm Dược Phi, cái mà anh nổi tiếng nhất chính là chiều em gái, ai ai cũng biết. Ông chủ Tần cũng được nghe danh từ lâu, nhưng mà sẵn sàng chi tiền cho vở kịch sân khấu của em gái mình, điều quan trọng nhất là bận tâm về việc này đã khiến cho ông chủ Tần kinh ngạc.
Ông từng tiếp xúc với rất nhiều doanh nhân giàu có, việc trong nhà họ không hề bận tâm chút nào, tất cả đều phó mặc hết cho vợ.
“Cậu cần gấp quá, nhưng cũng không yêu cầu phải vừa vặn, để tôi bảo đội thợ phụ của tôi làm.” Mặc dù ông chủ Tần đòi cao hơn một giá, nhưng cũng không định tự động tay vào làm.
Lâm Dược Phi không phản đối gì điều này, nói: “Được, cứ may ra kiểu kiểu những bộ này là được, quan trọng nhất là phải có cái hồn của trang phục đó.”
Ông chủ Tần hỏi: “Cái váy nào là của Tiếu Tiếu? Chỗ tôi có số đo của Tiếu Tiếu, váy của Tiếu Tiếu tự tôi sẽ may.”
Ông chủ Tần vừa dứt lời, quả nhiên thấy mặt Lâm Dược Phi lộ ra ý cười.
Anh vừa cười vừa lắc đầu: “Không phải là váy, là bộ này.”
“Tiếu Tiếu đóng vai Romeo, một bạn nam lớp con bé đóng vai Juliet.”
“Bọn trẻ con chúng nó lắm trò lắm, tất cả các vai nam nữ trong vở Romeo và Juliet hoán đổi cho nhau hết.”
Ông chủ Tần lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó khen ngợi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu là đứa trẻ thông minh nhất trong lớp, chắc chắn có chủ kiến của riêng mình. Vừa mới lên cấp hai đã diễn kịch tiếng Anh rồi, thật là xuất sắc.”
Ông chủ Tần cảm thấy mình nịnh bợ lộ liễu quá, nhưng thấy sắc mặt của Lâm Dược Phi thì có vẻ như anh không hề nhận ra rằng ông chủ Tần đang tâng bốc mà cảm thấy những điều mà ông chủ Tần nói đều là sự thật rành rành.
Cho đến khi rời khỏi tiệm may, Lâm Dược Phi cũng không thay mặt Lâm Tiếu nói một câu nào thể hiện sự khiêm tốn, mà chỉ nhận hết những lời khen ngợi từ ông chủ Tần. Người đã quen với việc khách hàng sẽ nói những câu khiêm tốn thay cho con cái mình như ông chủ Tần thật sự không quen với thái độ này của Lâm Dược Phi.