Cuối cùng cũng đã đến ngày diễn ra tiết thí nghiệm công khai, giáo viên ngồi ở hàng ghế cuối trong phòng thí nghiệm dự giờ tiết học nhiều hơn Lâm Tiếu tưởng, số lượng giáo viên nhiều gần bằng học sinh.
Nhân viên đài truyền hình giơ thiết bị lên, trước khi bắt đầu quay phim, các bạn học sinh đều tò mò nhìn camera.
Giáo viên Sinh học cười bảo: “Giờ các em tranh thủ nhìn đi, lát nữa không được nhìn chằm chằm vào camera đâu đấy, phải lo tập trung làm thí nghiệm.”
Lâm Tiếu tuần tự hoàn thành hai câu hỏi của mình, câu hỏi đầu tiên: “Bước đầu tiên khi làm thí nghiệm là gì?”
Cô giơ tay lên, giáo viên gọi tên, sau đó cô đứng dậy trả lời: “Kiểm kê thiết bị, kiểm tra vật dụng thí nghiệm có còn tốt và đầy đủ hay không ạ.”
Tiết học công khai nhanh chóng đến phần kết thúc, giáo viên hỏi câu hỏi cuối cùng đã giao cho Lâm Tiếu: “Làm thế nào để trả kính hiển vi về trạng thái ban đầu?”
Vì đã luyện tập rất nhiều lần, Lâm Tiếu đã thuộc làu làu. Khi giáo viên hỏi đến câu hỏi cuối cùng, cô nghĩ tiết công khai sắp kết thúc rồi, vì quá sốt ruột nên đã đứng dậy rất nhanh.
Lâm Tiếu giơ tay, giáo viên còn chưa gọi tên cô, cô đã tự đứng dậy.
“Vật kính để lệch sang hai bên, thị kính thu hẹp lại đến mức nhỏ nhất.”
Giáo viên dự giờ ở hàng ghế cuối trong phòng thí nghiệm đều bật cười vài tiếng đã hiểu.
Lâm Tiếu và giáo viên Sinh học bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều đứng đực ra đó.
Xong đời!
Cô bị lộ rồi!
Bí mật luyện tập tiết công khai trước không giấu được nữa.
Lâm Tiếu không biết cô ra khỏi phòng thí nghiệm Sinh học như thế nào.
Cô mím môi, nhìn những giáo viên dự giờ rời đi. Đợi tất cả giáo viên đã khuất bóng cuối hành lang thì Lâm Tiếu nắm lấy tay Chu Tuệ Mẫn, nói: “Làm sao đây, làm sao đây?”
Tay cô rất lạnh, khiến Chu Tuệ Mẫn sợ hết hồn. Cô bé cảm thấy tay Lâm Tiếu hơi run.
“Không sao, có lẽ các giáo viên dự giờ không để ý đâu.” Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu.
Cô lắc đầu nói: “Các thầy cô ấy nghe thấy hết, tớ còn nghe thấy tiếng cười ở phía sau nữa.” Mặc dù tiếng cười nhỏ nhưng tai Lâm Tiếu thính, vẫn nghe thấy được.
Chu Tuệ Mẫn không biết nói sao, cũng chỉ có thể khô khan an ủi Lâm Tiếu một chút: “Nghe được thì chắc cũng không sao đâu."
“Từ đầu đến cuối tiết công khai này vẫn rất tốt, có chút vấn đề nhỏ xíu có lẽ cũng không ảnh hưởng gì.”
Châu Tuệ Mẫn an ủi cô, nhưng nghe xong mặt Lâm Tiếu lại ủ rũ hơn: “Đúng đó, cả tiết công khai từ đầu đến cuối đều tốt, cuối cùng chỉ mỗi ở chỗ tớ có vấn đề.”
Trong cả tiết chính trị sau đó, Lâm Tiếu mất tập trung.
Chuông reo, giáo viên chính trị nói tan học là ngay lập tức Lâm Tiếu lao ra khỏi lớp, chạy thẳng đến văn phòng của giáo viên sinh học.
Cô làm hỏng tiết học công khai mà giáo viên sinh học chuẩn bị tỉ mỉ, nên phải xin lỗi cô ấy.
“Báo, báo cáo.” Lâm Tiếu đứng ngoài, gõ nhẹ vào cánh cửa phòng đang mở.
“Mời vào” giáo viên sinh học nói: “Lâm Tiếu à, có chuyện gì vậy?”
Thoáng cái hốc mắt Lâm Tiếu đã đỏ lên, cô sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Cô, em xin lỗi.”
Vẻ mặt giáo biên sinh học bất ngờ: “Sao vậy?”
Cô nước mắt lưng tròng, nói: “Xin lỗi cô, cô chưa gọi tên mà em đã đứng lên trả lời.”
“Các bạn khác trả lời một câu, chỉ có em là trả lời hai câu. Cô đã tin tưởng em, xếp để em trả lời hai câu."
Lâm Tiếu nức nở nói: “Nhưng em đã làm hỏng việc.” phụ sự tin tưởng của cô.
Giáo viên sinh học nở nụ cười.
Lâm Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu, cô ấy đang cười.
Giáo viên sinh học đúng là đang cười, nhìn qua không thấy tức giận gì. Cô ấy xé lấy một đoạn giấy vệ sinh trên bàn đưa cho Lâm Tiếu: “Mau lau mặt đi nào, sắp thành mèo con đến nơi rồi.”
“Chuyện này, cũng không có gì. Thật ra mọi người đều biết tiết học công khai đều đã được tập dợt qua rồi.”
Đôi mắt Lâm Tiếu ngập nước, trợn tròn như mắt mèo: “Mọi người đều biết ạ.”
Nhưng các giáo viên trường khác sao lại biết được.
Giáo viên sinh học bật cười: “Bởi vì các tiết học công khai đều được tập dợt trước.” Mọi người đều biết, thậm chí có thể nói là chuyện thường tình. Hơn nữa, lớp học được tập kỹ càng vậy giáo viên chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
“Không sao đâu. Các giáo viên dự giờ sẽ không để ý chuyện em vội trả lời đâu.”
Cô bị lời nói của giáo viên làm giật mình, chớp chớp mắt hỏi: “Vậy, vậy còn camera nha.”
Tiết học công khai luôn có thợ quay phim quay lại buổi học, làm tư liệu giảng dạy cho các giáo viên trường khác. Thợ quay phim cũng đã quay lại một màn Lâm Tiếu vội vàng hấp tấp trả lời câu hỏi kia rồi.
Giáo viên sinh học nói: “Không sao. Có thể chỉnh lại được, sửa xong sẽ không nhận ra em vội vàng trả lời đâu. Cùng lắm là xóa phần em trả lời câu cuối là được.”
Lâm Tiếu đã từng tham gia Hoa cup, những gì phát trên TV và ở trường quay cũng không giống nhau. Cô biết mấy chuyện chỉnh sửa cắt nối đúng là có thể xảy ra.
Trong lòng cô dâng lên hy vọng: “Thật ạ?”
Giáo viên sinh học mỉm cười, gật đầu: “Thật.”
Tảng đã lớn trong lòng cô cuối cùng cũng bỏ xuống được, chuyện cô lo lắng đã được giáo viên sinh học giải thích, nói như vậy cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Tiếu đỏ mặt, bỗng cảm thấy nãy vừa mình rơi nước mắt thật ngốc.
Hôm nay là ngày ngu ngốc của cô sao? Nếu không sao cô cứ ngơ ngơ vậy chứ.
Giáo viên sinh học mở ngăn kéo, từ trong lấy ra một nắm kẹo bỏ vào tay Lâm Tiếu. “Yên tâm đi, không có gì đâu. Mau trở về tự học đi.”
Lâm Tiếu chậm chạp di chuyển, cô vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi giáo viên.
“Cô ơi, tiết học công khai có được chấm điểm không ạ?”
Cô thấy mỗi một thầy cô dự giờ đều có cầm một bảng điểm.
Ngay lập tức giáo viên sinh học biết Lâm Tiếu đang nghĩ gì. “Chờ khi nào có điểm, cô sẽ nói cho em biết.”
Lâm Tiếu gật đầu liên tục: “Dạ tạm biệt cô.”
Trở về phòn học, Chu Tuệ Mẫn quan tâm hỏi cô: “Giáo viên sinh học mắng cậu hả?”
Lâm Tiếu: “Không, giáo viên sinh học rất tốt nha. Cô ấy còn cho tớ kẹo.” Lâm Tiếu chia cho Chu Tuệ Mẫn kẹo mà giáo viên cho cô.
Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc: “Cho cậu kẹo?” Chu Tuệ Mẫn không nhận ra giáo viên sinh học dịu dàng như vậy, bình thường lúc đi học cô ấy rất là nghiêm khắc.
Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ thấy lúc ở riêng với cô thì cô dịu dàng hơn lúc trên lớp.”
Chu Tuệ Mẫn bóc vỏ kẹo, đưa tới miệng cô: “Đó là đối với cậu.”
Giáo viên thường sẽ nhẹ nhàng hơn đối với học sinh giỏi, từ khi học tiểu học Chu Tuệ Mẫn đã nhận thức được cái này. Bây giờ học cấp hai cũng vậy, nhưng Lâm Tiếu được đối xử còn khác hơn cô bé một chút, được giáo viên các môn đối xử đặc biệt.
Một tuần sau, đã có kết quả chấm điểm tiết học công khai. Giáo viên sinh học nói với Lâm Tiếu: “Là 96 điểm.”
96 điểm hệ 10 điểm tương đương với 96 trên 100 điểm. Lâm Tiếu thầm đổi thành thang điểm một trăm quen thuộc. Đây đúng là số điểm cao, lâm Tiếu mỉm cười.
Giáo viên sinh học cười nói: “Bây giờ thì yên tâm rồi chứ.”
Lâm Tiếu gật đầu mạnh, yên tâm rồi.
Tiết học công khai được 96 điểm, tất cả đã rõ ràng về nhà vào buổi tối cuối cùng lâm Tiếu cũng có thể kể mẹ nghe sai lầm nhỏ nhỏ trong tiết học công khai.
Lâm Tiếu kể rất sống động, Lữ Tú Anh nghe đến đoạn Lâm Tiếu giành trả lời trước thì đổ mồ hôi thay cô. Cũng may không ảnh hưởng đến tiết học công khai, bà cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Buổi tối khi Lâm Dược Phi về nhà, Lâm Tiếu đã ngủ say.
Lữ Tú Anh vừa chuẩn bị ngả lưng thì nghe tiếng Lâm Dược Phi trở về, đang vào bếp làm đồ ăn khuya. Lữ Tú Anh khoác áo, đi từ trong phòng ra, nói: “Trong tủ lạnh có sườn heo, để mẹ làm cho tô mì.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ cứ về ngủ đi. Con tự làm được.”
“Mẹ vẫn chưa ngủ.” bà để Lâm Dược Phi đứng một bên, vặn lửa đun nước. Vừa nấu mì vừa nói Lâm Dược Phi nghe chuyện tiết học công khai.
Lữ Tú Anh cảm khái Lâm Tiếu hôm nay mới kể bà nghe.
“Tiếu Tiếu học cấp 2 đã trưởng thành một chút. Bây giờ có thể giấu chuyện rồi.”
Lâm Tiếu vẫn luôn là cái loa nhỏ ngồi ghế sau xe đạp mẹ, không đợi về nhà đi trên đường đã ba la ba la kể hết mọi chuyện thú vị trên trường cho mẹ nghe.
Người không giấu được bí mật như Lâm Tiếu, lần này lại nhịn đủ một tuần mới nói. Lữ Tú Anh vô cùng kinh ngạc.
“Cũng nên trưởng thành chút, con bé đã học cấp 2 rồi.” Lâm Dược Phi phát hiện so với những người bạn thì Lâm Tiếu trưởng thành hơn.
Nhưng đây không phải là điều anh chú ý, Lâm Dược Phi bưng mì đã nấu đến bàn ăn, vừa thổi vừa ăn: “Nên tặng giáo viên Tiếu Tiếu một phần quà ha mẹ.”
Lữ Tú Anh trừng mắt: “Anh đừng có mà áp dụng cách xử lý của con lên nó. Không phải Tiếu Tiếu đã xử lý rất tốt sao.”
Lâm Dược Phi: “Tặng quà sao lại sai, ai mà không thích được nhận quà chứ. Chúng ta cũng không tặng đồ đắt tiền, tặng gì thân mật một chút.”
Lâm Dược Phi cũng đang nghĩ xem nên tặng gì cho giáo viên sinh học.
Lữ Tú Anh nghiêm mặt nói: “Không được tặng.”
“Các giáo viên trường trung học số một cũng không chú ý mấy cái này, chỉ nhận thiệp chúc mừng vào Ngày nhà giáo. Bây giờ giáo viên đối xử với Tiếu Tiếu rất tốt, anh mà tặng quà lung tung thì sẽ phản tác dụng.”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Được, vật thì không tặng nữa.”
“Tiếu Tiếu thông minh thế, không tặng quà thì giáo viên cũng sẽ đối xử tốt với con bé.”
Lâm Dược Phi vui vẻ nói: “Học giỏi tiết kiệm nhỉ.” Nghĩ đến học bổng của Lâm Tiếu, anh lại thay đổi suy nghĩ: “Không chỉ tiết kiệm mà lại còn kiếm thêm tiền nữa.”