Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 314: 314.




Lâm Tiếu đưa mười mấy chiếc lá cho mẹ cô, nhờ mẹ giữ chúng cho cô, cô lại đi nhặt những chiếc lá mới.

Lữ Văn Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ bản thân mình có phải quá thờ ơ rồi không, mỗi ngày sau khi tan làm về cô ấy mệt mỏi nằm dài trên giường, công việc của cô ấy không có công việc tay chân, điều khiến Lữ Văn Lệ cảm thấy mệt mỏi là tinh thần.

Cô ấy không cảm nhận được chút thành tựu nào ở công việc hiện tại của mình. Những người xung quanh cô ấy đều đang đấu đá lẫn nhau, đổ lỗi giành công nhau, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dấn thân vào đó, mỗi ngày sau thức dậy cô ấy đều không muốn mở mắt ra, không muốn đối mặt một ngày mới.

Nhà Lữ Tú Anh rủ cô ấy đi leo núi, Lữ Văn Lệ không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức, cô ấy muốn nhìn núi xanh nước biếc để “rửa” đôi mắt của mình.

Nhìn thấy Lâm Tiếu vừa hoạt bát vừa nhạy bén, Lữ Văn Lệ phát hiện cô ấy bị công việc giày vò đến tê liệt, đến đần độn.

Cô ấy đứng dưới chân núi hít một hơi thật sâu, không khí ở đây rất trong lành, có hương thơm của cỏ cây, nồng độ dưỡng khí cao khiến đầu óc cô ấy vô cùng minh mẫn.

Lữ Văn Lệ cố thở ra hết những chán nản buồn bực trong lồng ngực, cố gắng hít vào không khí trong lành nơi đây.

Bản thân cô ấy có thể làm công việc này cả đời không?

Nếu cô ấy làm công việc này đến hết đời, đó có thực sự là cuộc sống mà cô ấy mong muốn?

Lữ Tú Anh thấy Lữ Văn Lệ đang phân tâm, như thể cô ấy đang suy nghĩ về một vấn đề quan trọng nào đó, bà lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy, không đi làm phiền cô ấy.

Lâm Tiếu không biết gì cả, cô vô tư nhặt lá cây, Tiểu Hoàng chạy tới chạy lui dưới chân cô.

Lâm Tiếu nhặt rồi vứt, vứt rồi nhặt, chỉ để lại những chiếc lá đẹp nhất, với lại những chiếc lá đó đều có đặc điểm riêng, cô không muốn những chiếc lá giống nhau.

Cuối cùng cô để lại hơn ba mươi chiếc lá, anh trai và chị Tiểu Vân cuối cùng cũng xuống núi.

Lâm Tiếu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ điện tử một cái, họ đã đợi anh trai hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Anh hai, sao anh lại đi chậm thế?" Lâm Tiếu chạy tới, ánh mắt cô đảo qua người anh, chân anh trai cô dài như thế này cơ mà.

Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói, mặt cô ấy thoáng đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống để che đậy.

Khi về đến nhà thì trời đã tối, Lâm Tiếu đặt những chiếc lá nhặt được lên hai lớp khăn ăn, kẹp chúng vào những cuốn sách dày dày, từng cuốn từng cuốn xếp chồng lên nhau.

Như thế sẽ tạo ra tiêu bản lá cây bằng phẳng.

Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu đi tắm: "Khi tắm con nhớ dội qua nước nóng một lát, kẻo ngày mai lại đau chân."

Tiêu bản lá cây của Lâm Tiếu vẫn chưa làm xong, cô tắm rất vội vã, không có lấy nước nóng dội vào chân như lời mẹ nói.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu vừa xuống giường thì choáng váng.

Tại sao chân cô lại đau thế này?

Rõ ràng trước khi ngủ nó không hề đau chút nào mà.

Đi vệ sinh ở trường trở thành cực hình của cô, Lâm Tiếu cắn răng từ từ ngồi xổm xuống, lại cắn răng từ từ đứng lên.

Chu Tuệ Mẫn hỏi cô: "Có cần tớ đỡ cậu không?"

Cô đã lên cấp hai rồi, nhà vệ sinh ở trường cấp hai đều có cửa, nếu để bạn học đỡ cô ngồi xổm xuống thì sẽ rất mất mặt. Lâm Tiếu cắn răng kiên trì: "Không cần đâu."

Những vết đau ở đùi và bắp chân của Lâm Tiếu càng ngày càng đỡ hơn, những tiêu bản lá cây mà cô ép trong sách cũng càng ngày càng phẳng hơn.

Sau một tuần, hai chân của Lâm Tiếu đã có thể tự do nhún nhảy thoải mái, những tiêu bản lá cây mà cô ép trong sách cũng trở nên khô và phẳng.

Lâm Tiếu lấy tất cả các lá cây trong cuốn sách ra, trải chúng lên bàn chiêm ngưỡng.

Có tiếng tra chìa khóa mở cửa, hôm nay anh trai về rất sớm.

Lâm Dược Phi thay dép lê, anh đi đến trước bàn của Lâm Tiếu: "Yo, tiêu bản lá cây của em làm xong rồi à."

"Anh tặng em một cuốn sách này." Lâm Dược Phi mở chiếc cặp màu đen của mình ra, lấy ra một cuốn sách bìa cứng.

Lâm Tiếu tò mò nghểnh cổ lên nhìn, đột nhiên cô kinh ngạc mở to hai mắt, há hốc mồm.

Anh trai tặng cho cô một cuốn sách về bươm bướm.

Mỗi trang đều in hình một chú bướm xinh đẹp, bên dưới ghi tên của chú bươm bướm đó, giới thiệu môi trường sống, tập tính của chúng.

Lâm Tiếu nhanh chóng lật sách ra xem, cô nhìn thấy một màu vàng cháy quen thuộc giữa những con bướm màu xanh lam, màu xanh lá cây và màu đen.

"Bướm lá khô."

 

Thì ra con bướm mà cô nhìn thấy trên núi tên là Bướm lá khô, một cái tên rất sinh động.

Lâm Tiếu rất thích cuốn sách về bướm này, trong đó không chỉ có các loài bướm trong nước mà còn có cả các loài bướm ngoại lai.

Nhất thời cô không nỡ rời mắt khỏi những thứ trong sách, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Cảm ơn anh hai."

 

Lâm Tiếu tha thứ cho anh trai vì đã đá bay con Bướm lá khô.

Bởi vì anh trai đã tặng cô một cuốn sách mà cô rất thích, còn ép thêm bìa nhựa lên thẻ đánh dấu trang lá đỏ mà Lâm Tiếu làm.

Khi anh trai lấy thẻ đánh dấu trang lá đỏ của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu còn nơm nớp lo sợ. Đợi đến khi anh trai cô mang tấm thẻ đánh dấu trang lá đỏ đã được ép bìa nhựa về nhà, Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên.

Hóa ra còn có kỹ thuật ép bìa nhựa, mặt trước và mặt sau của thẻ đánh dấu trang lá đỏ đều được phủ một lớp màng trong suốt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó, với lại như vậy thì thẻ đánh dấu trang lá đỏ sẽ không bị nhăn, không bị gãy.

Lâm Tiếu mang thẻ đánh dấu trang lá đỏ đến trường, sau khi nhìn thấy nó rất nhiều bạn học đều cảm thấy thích thú, nhưng không phải ai Lâm Tiếu cũng tặng, cô đã tính toán sẵn sẽ tặng nó cho ai hết rồi.

Cô đưa cho Chu Tuệ Mẫn một tấm, Dư Chiêu Chiêu một tấm, Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm mỗi người một tấm.

Lâm Tiếu còn tặng cho các giáo viên mỗi người một tấm, mặc dù giáo viên cấp hai nghiêm khắc hơn giáo viên tiểu học nhưng Lâm Tiếu đều rất thích họ.

Lớp phó thể dục Lý Dương Trạch nhìn thấy thẻ đánh dấu trang lá đỏ của Lâm Tiếu, cậu bé liền chạy tới hỏi: "Lâm Tiếu, cậu cũng tặng cho tớ một tấm đi."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không được, tớ hết rồi."

Mặc dù cô làm rất nhiều thẻ đánh dấu trang lá đỏ, nhưng mỗi một tấm cô đều có tính toán riêng hết rồi, không thừa một tấm nào cả.

Ngoài các bạn học và thầy cô ở trường cấp hai, Lâm Tiếu còn tặng cho mẹ cô một tấm, tặng cho chị Tiểu Vân một tấm, chị họ Văn Lệ một tấm, còn tặng cho anh trai một tấm, mặc dù anh trai không đọc sách nhưng anh trai cô có một cuốn lịch trình rất dày, anh trai có thể dùng thẻ đánh dấu trang kẹp vào trong lịch trình của anh.

Tất nhiên, Lâm Tiếu cũng không quên những người bạn nhỏ thời tiểu học của mình, Vương Hồng Đậu một tấm, Diệp Văn Nhân một tấm, Trần Đông Thanh một tấm, cũng tặng cho Viên Kim Lai một tấm.

Khi cô rời trường tiểu học, Viên Kim Lai đã tặng quà cho cô.

Viên Kim Lai đã tặng kẹo nhập khẩu cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu rất nâng niu chúng, cô để dành ăn từ từ. Cuối cùng, mẹ cô nói nếu không ăn hết kẹo sẽ bị hỏng, vì vậy Lâm Tiếu mới dám ăn hết.

“Mẹ ơi, chủ nhật tuần này con có thể mời đám bạn Vương Hồng Đậu đến nhà mình chơi được không ạ?” Lâm Tiếu hỏi mẹ cô.

“Được.” Lữ Tú Anh đồng ý ngay lập tức.

Vào thứ bảy, sau khi đi học về, Lâm Tiếu bỏ cặp sách ra liền gọi điện cho đám bạn. Cô bấm gọi số điện thoại nhà Vương Hồng Đậu mà không cần nhìn vào sổ ghi số điện thoại: "Dạ cháu chào cô, Vương Hồng Đậu có ở nhà không ạ?"

"Là Lâm Tiếu à?" Mẹ Vương Hồng Đậu vừa nghe tiếng đã nhận ra đó là Lâm Tiếu: “Để cô bảo Hồng Đậu nghe máy.”

"Lâm Tiếu, cậu tìm tớ có việc gì à?" Khi Vương Hồng Đậu nghe điện thoại của Lâm Tiếu, giọng cô bé rất vui.

Lâm Tiếu: "Ngày mai cậu có thể đến nhà tớ chơi không? Tớ đã tự tay làm một tấm thẻ đánh dấu trang lá đỏ, muốn tặng nó cho các cậu."

Vương Hồng Đậu vui vẻ nói: "Cậu biết cách làm thẻ đánh dấu trang lá đỏ rồi à? Cậu tặng chúng cho những ai?"

"Tặng cho cậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh còn có Viên Kim Lai." Lâm Tiếu nói.

Vương Hồng Đậu ngạc nhiên nói: "Tại sao lại có Viên Kim Lai?"

Lâm Tiếu: "Vào cái hôm tiệc chia tay tớ đấy, cậu ấy đã tặng quà cho tớ."

Vương Hồng Đậu: "Chẳng trách, Lâm Tiếu, hay là ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi."

Lâm Tiếu lập tức hỏi mẹ: "Mẹ ơi, Vương Hồng Đậu rủ con ngày mai đi ra ngoài chơi."

Lữ Tú Anh: “Đi chơi ở đâu vậy?"

Lâm Tiếu chuyển lời đến đầu dây bên kia: “Đi chơi ở đâu vậy?"

Rõ ràng Vương Hồng Đậu vẫn chưa nghĩ xong: “À, đi đâu đây? Chúng ta đến trung học số một chơi đi, cậu đưa chúng tớ đi xem xem trung học số một ra sao đi.”

Lâm Tiếu: "Chủ nhật không có vào trường được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem thôi. Nhưng mà phía sau trung học số một có một con đường, có rất nhiều cửa hàng khác nhau, nó thú vị hơn nhiều so với cổng trường tiểu học chúng ta."

Vương Hồng Đậu lập tức nói: "Vậy chúng ta chơi ở bên ngoài trung học số một đi."

Lâm Tiếu nhìn mẹ cô, bà gật đầu với cô. Lâm Tiếu vui vẻ nói: "Tớ được đi, tớ sẽ gọi điện cho Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và Viên Kim Lai."

Diệp Văn Nhân cũng được đi, chiều chủ nhật Trần Đông Thanh phải luyện đàn piano, chỉ có thể ra ngoài chơi được buổi sáng.

Viên Kim Lai nghe thấy Lâm Tiếu gọi điện thoại rủ mình đi ra ngoài chơi, giọng điệu cậu bé vô cùng ngạc nhiên: "Lâm Tiếu, cậu gọi nhầm số rồi à? Tớ là Viên Kim Lai."

Lâm Tiếu: "Đương nhiên tớ biết cậu là Viên Kim Lai."

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận