Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 306: 306.




Lâm Tiếu không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đi đến tủ lạnh lấy kem, cô lấy một túi kem Bảy Chú Lùn.

Tuy gọi là Bảy Chú Lùn, nhưng bên trong chỉ có 6 viên kem nhỏ với màu sắc và mùi vị khác nhau.

Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu: “Bọn mình ăn cùng nhau đi.”

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Bây giờ tớ không thể ăn kem.”

Lâm Tiếu chia sẻ với Chu Tuệ Mẫn, cô đột nhiên nhớ đến Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Trước đây, khi tiệm tạp hóa của trường tiểu học còn chưa đóng cửa, kem mà Lâm Tiếu mua nhiều nhất chính là Bảy chú lùn, bởi vì loại kem này vô cùng tiện để chia sẻ với bạn bè.

Sáu viên kem nhỏ, mỗi người ăn hai cái, vậy nên Lâm Tiếu mới nhớ rất rõ ràng trong một túi có sáu viên.

Mọi người thay phiên nhau mua, ba ngày mua một lần, như vậy có thể ăn kem mỗi ngày.

Chu Tuệ Mẫn ăn hai viên, Lâm Tiếu ăn bốn viên. Dư Chiêu Chiêu ở bên cạnh vô cùng ghen tị, quay lại tiệm tạp hóa mua một túi kẹo mận nhỏ, từ từ ăn.

“Trong thời kỳ kinh nguyệt không thể ăn kem sao?” Lâm Tiếu cau mày, vậy sau này, mỗi mùa hè đều không thể ăn kem, cũng quá khó chịu rồi.

“Nhưng mà, mùa hè mẹ tớ cũng ăn kem mà?” Lâm Tiếu hỏi.

“Bởi vì không có ai mắng mẹ cậu.” Dư Chiêu Chiêu đoán, cô bé cay đắng nói với Lâm Tiếu: “Mẹ tớ không cho tớ ăn kem, cũng không thể bị nhiễm lạnh, không thể chạm vào nước lạnh, không thể vận động mạnh.”

“Mẹ tớ bảo tớ xin nghỉ trong tiết thể dục.” Dư Chiêu Chiêu hoàn toàn không biết làm sao xin nghỉ, giáo viên thể dục là một giáo viên nam.

Tối qua khi về nhà, mẹ của Dư Chiêu Chiêu đã pha cho cô bé một bát nước gừng đường nâu lớn, ép cô bé uống hết. Dư Chiêu Chiêu ghét hương vị của đường nâu, cũng ghét hương vị của gừng, sự kết hợp của đường nâu và gừng càng khiến cô bé ghét hơn.

“Vừa ngọt vừa cay, vừa cay vừa ngọt, khó uống c.h.ế.t đi được.” Dư Chiêu Chiêu không thể kháng cự, uống hết dưới sự giám sát của mẹ mình.

Điều khiến cô bé phiền não nhất là: “Mẹ tớ nói, sau khi có kinh nguyệt, sẽ không thể cao lên.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Thật sao?”

Dư Chiêu Chiêu gật đầu: “Mẹ tớ nói như vậy, có lẽ là thật.”

“Hy vọng tớ còn có thể cao lên.” Dư Chiêu Chiêu lớn hơn Lâm Tiếu hai tuổi, cô bé đương nhiên phải cao hơn, hiện tại cô bé đã 1m58: “Hy vọng tớ có thể cao lên 1m65.”

“1m62 cũng được.”

“Quả thực không thể cao đến 1m6.”

Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu: “Chắc chắn có thể.”

Dư Chiêu Chiêu chỉ cách mục tiêu thấp nhất hai cm: “Cậu chỉ cần một miếng lót giày dày hơn là đủ rồi.”

Dư Chiêu Chiêu cười: “Đúng, sau này tớ có thể đi giày cao gót.”

Nếu như sau này có kỳ kinh nguyệt, không thể cao hơn, Lâm Tiếu có quyết định cuối cùng: “Vậy, chúng ta cũng không có nhiều thời gian.” Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn.

Nếu như qua hai năm nữa bọn họ cũng có kinh nguyệt, thời gian để cao lên rất gấp, nhiệm vụ nặng nề.

Chiều cao lý tưởng của Lâm Tiếu là 1m68.

Cô muốn mình cao lớn hơn một chút, để khỏi phải lúc nào anh trai cũng vươn tay, đè lên đỉnh đầu cô.

“Làm thế nào mới có thể cao nhanh hơn một chút?” Lâm Tiếu suy tư.

Dư Chiêu Chiêu: “Nhảy dây, nhảy dây có thể cao hơn.”

Trước đây, mẹ luôn bắt cô bé nhảy dây, nhưng Dư Chiêu Chiêu thường lười biếng bỏ qua, bây giờ cô bé có chút hối hận: “Đợi qua mấy ngày hết kỳ kinh, phải chăm chỉ nhảy dây.” Cô bé phải nỗ lực để cao lên.

Lâm Tiếu sửng sốt: “Kỳ kinh nguyệt còn có thể hết?”

Dư Chiêu Chiêu: “Ý tớ là, lần này hết.”

Lâm Tiếu: “Là sao, kỳ kinh nguyệt đến theo đợt sao?” Cô cho rằng sau khi có kinh là sẽ luôn có, ngày nào cũng ra máu.

Ban đầu chị Tiểu Vân đã nói gì với cô.

Lâm Tiếu chỉ nhớ, chị Tiểu Vân đã nói, các cô gái sẽ có kinh nguyệt vào khoảng từ mười hai đến mười bốn tuổi, điều đó có nghĩa là cơ thể đã phát triển tốt, thời kỳ mãn kinh sẽ xảy ra vào khoảng năm mươi tuổi, đây là một hiện tượng sinh lý bình thường, không cần phải sợ.

Lâm Tiếu nghe chị Tiểu Vân nói vậy, liền nghĩ rằng từ tuổi thiếu niên đến năm mươi tuổi, mỗi ngày đều sẽ chảy máu.

 

Dư Chiêu Chiêu bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiếu: “Đương nhiên không phải.”

“Ngày nào cũng chảy máu, vậy cần chảy bao nhiêu m.á.u mới có thể hết được?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng đã lo lắng qua.”

Khi chị Tiểu Vân nói với cô, Lâm Tiếu đã lo lắng rằng m.á.u sẽ cạn kiệt, sau đó c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn. Nhưng chị Tiểu Vân lại nói đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không gây hại đến cơ thể. Lâm Tiếu hỏi chị Tiểu Vân ra m.á.u phải làm sao, chị Tiểu Vân bảo cô phải chú ý đến dinh dưỡng trong thời kỳ kinh nguyệt, ăn nhiều thực phẩm bổ máu.

Lâm Tiếu nghĩ đến câu hỏi đổ nước vào bể bơi mà cô đã học trong lớp Olympic toán học, trong khi nước chảy ra, đồng thời nước cũng vào, chỉ cần ăn uống đủ chất, bổ sung máu, luôn luôn chảy m.á.u cũng không có vấn đề gì.

 

Dư Chiêu Chiêu dùng ánh mắt khó nói nhìn Lâm Tiếu: “Vậy cậu chưa từng nghĩ tới tại sao lại gọi là kỳ kinh nguyệt sao? Đương nhiên là mỗi tháng một lần.”

Lâm Tiếu đã rất nhẹ nhõm khi biết rằng kinh nguyệt đến mỗi tháng một lần, thường là từ ba đến bảy ngày và thời gian chính xác phụ thuộc vào thể chất của mỗi người.

Hóa ra vòi nước chỉ chảy ba đến bảy ngày một tháng, cuối cùng Lâm Tiếu đã không còn lo lắng cho cơ thể của mình nữa.

Hóa ra không phải mùa hè về sau cô không thể ăn kem, cô đã nói mà, rõ ràng mẹ cô mỗi mùa hè đều ăn kem.

Chỉ là, Lâm Tiếu vẫn quyết định ăn nhiều kem hơn trước khi có kỳ kinh nguyệt, cũng nhảy dây để cao hơn.

Lâm Tiếu vứt vỏ kem đi, cùng với Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu quay trở lại sân thể dục.

Lý Dương Trạch nhìn thấy Lâm Tiếu lập tức chạy tới: “Lâm Tiếu, cậu đã ở đâu?”

Sau khi Lý Dương Trạch nộp bản thảo phát sóng một lần, liền nghĩ nhiệm vụ này vẫn nên giao lại cho Lâm Tiếu, nhưng cậu bé không thể tìm thấy dấu vết của Lâm Tiếu. Lý Dương Trạch không còn cách nào khác ngoài việc thúc giục đi thúc giục lại các bạn học nộp bản thảo phát thanh, sau đó tìm cơ hội thích hợp để gửi cho đài phát thanh.

“Bản thảo của lớp chúng ta đã được đọc bốn lần.” Lý Dương Trạch nói với Lâm Tiếu, muốn Lâm Tiếu hiểu rằng cô thực sự đã rời đi rất lâu, cậu bé thực sự đã nộp rất nhiều bản thảo.

“Cậu thật lợi hại.” Lâm Tiếu không chút do dự khen ngợi Lý Dương Trạch.

Lý Dương Trạch đỏ mặt: “Là phương pháp của cô Dương hiệu quả.” Nộp bản thảo theo cách này, lớp của bọn họ đã được đọc nhiều bản thảo hơn hẳn so với ngày hôm qua.

Kết thúc hội thể thao, giáo viên công bố tổng điểm và phần thưởng của từng lớp.

Lớp của Lâm Tiếu đã mang về hai giấy khen, một cho vệ sinh, một cho tuyên truyền. Giải thưởng tuyên truyền được trao cho ba lớp có nhiều chương trình phát thanh được đọc nhất.

Về tổng điểm của hội thể thao, cả khối có mười lớp, lớp của Lâm Tiếu đứng thứ năm. Chỉ có ba vị trí đầu mới được nhận giấy khen, lớp của Lâm Tiếu không được nhận.

Giải vệ sinh do lớp phó vệ sinh trong lớp nhận, Lâm Tiếu thấy dáng vẻ Lý Dương Trạch nóng lòng muốn lên nhận phần thưởng, liền cho cậu bé cơ hội: “Cậu lên nhận đi.”

Lý Dương Trạch vui vẻ gật gật đầu, chạy lên đài chủ tịch giống như dáng vẻ của Tiểu Hoàng khi chạy đi mở cửa chống trộm, giơ cao tấm giấy khen.

“Hội thể thao kết thúc rồi, phải kiềm chế.”

Đây là câu đầu tiên mà cô Dương nói trong lớp sau lễ chào cờ hôm thứ Hai.

“Sắp đến kỳ thi hàng tháng đầu tiên sau khi vào cấp 2 rồi, các em chuẩn bị cho tốt nhé.”

“Cô biết, ở trường tiểu học các em đều là học sinh đứng thứ nhất trong lớp, nhưng khi vào cấp hai, chỉ có thể có một học sinh đứng nhất trong lớp của chúng ta.”

“Năm mươi người trong số các em từng đứng đầu và đã tập hợp lại với nhau, sẽ có bạn đứng ở vị trí thứ mười, thứ hai mươi hoặc thậm chí là cuối bảng.”

“Kỳ thi hàng tháng đầu tiên cũng thể hiện ấn tượng đầu tiên của em đối với giáo viên và bạn học, bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ cũng chưa muộn.”

Lời nói của cô Dương lập tức khiến không khí trong lớp trở nên căng thẳng.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự căng thẳng trong mắt nhau.

Chu Tuệ Mẫn nghĩ, trước đây cô bé chỉ có thể cạnh tranh với Lâm Tiếu trong kỳ thi Olympic toán học, nhưng bây giờ cô bé có thể cạnh tranh với Lâm Tiếu trong mọi môn học.

Trong kỳ thi Olympic toán học trước đây, cô bé kém hơn Lâm Tiếu một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé kém hơn Lâm Tiếu trong các môn học khác. Bây giờ cô bé học cùng lớp với Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn có cơ hội mới, cô bé muốn cạnh tranh với Lâm Tiếu về toán, tiếng Trung và tiếng Anh.

Kỳ thi hàng tháng đầu tiên, chính là cuộc đọ sức đầu tiên giữa cô bé và Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghĩ, ở trường trung học cơ sở có kỳ thi hàng tháng, giống như kỳ kinh nguyệt, mỗi tháng đều đến một lần.

Tần suất như vậy cũng quá quá quá nhiều rồi, hơn nữa, môn thi của cấp hai rất nhiều toán, văn, anh, chính trị, sử, địa, sinh, có tổng cộng bảy môn học, phải mất hai ngày mới có thể thi hết.

Cô Dương nói tất cả các bạn học trong lớp đều là người đứng thứ nhất trong lớp ở trường tiểu học, Lâm Tiếu rất chột dạ, cô hẳn là học sinh có thời gian đứng đầu ngắn nhất ở trường tiểu học trong lớp có phải không?

Lớp 1, 2, 3 cô không đạt được vị trí đầu, lớp 5, 6 cũng không đạt, cô chỉ đạt được vị trí đầu tiên trong một thời gian ngắn vào năm lớp bốn.

Tiêu rồi, cô Dương nói 50 cựu học sinh đứng đầu tập hợp lại với nhau, chắc chắn sẽ có người nằm ở vị trí cuối cùng trong bài kiểm tra, vị trí cuối cùng đó nhất định không phải là mình.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận