Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 304: 304.




Lâm Tiếu hỏi từng người một, không ai thừa nhận, nhưng đôi mắt sắc bén của cô phát hiện nụ cười trên mặt của Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm có gì đó không đúng, Lâm tiếu chỉ tay nói: “Là hai cậu.”

“Là ai trong hai cậu?”

Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm đồng thời chỉ về nhau, hai bọn họ đồng thanh: “Là cậu ấy.”

Sau một phiên thẩm vấn của Lâm Tiếu, cuối cùng cũng có được sự thật, là Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm cùng nhau viết, Triệu Hiểu Long là người đầu tiên đề ra ý tưởng này.

Lâm Tiếu: “Đợi khi hai người các cậu thi đấu, tớ cũng sẽ viết cho hai cậu.”

Lâm Tiếu quyết định rồi, viết một lần là không đủ, cô sẽ viết ba lần “Triệu Hiểu Long, cố lên Triệu Hiểu Long, cố lên Triệu Hiểu Long, cố lên!”

Chạy xong hạng mục 800 mét, sáng nay Lâm Tiếu không còn hạng mục nào nữa.

Chiều nay Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thi đấu bật xa tại chỗ cùng nhau, ban đầu Chu Tuệ Mẫn đăng ký nhảy cao, nhưng giáo viên thể dục lại đổi thành nhảy xa.

Chu Tuệ Mẫn vẫn còn một hạng mục 400 mét, cũng vào buổi chiều, bởi vì lý do này mà buổi trưa cô bé không dám ăn quá no.

Sau khi hội thể thao buổi chiều bắt đầu, chạy 400 mét lập tức điểm danh, lần này đến lượt Lâm Tiếu đi cùng Chu Tuệ Mẫn.

Thành tích của Chu Tuệ Mẫn cao hơn của Lâm Tiếu một chút, ở vị trí cuối ở giữa chứ không phải vị trí cuối cùng, chỉ là cũng không lấy được thứ hạng.

Sau đó, cả hai người cùng tham gia bật xa tại chỗ, Chu Tuệ Mẫn giành vị trí thứ sáu, vị trí thứ sáu vừa đủ có thể thêm điểm cộng cho lớp.

Lâm Tiếu vẫn không có xếp hạng, cô lại thở dài: “Tớ vẫn nên cố gắng viết bản thảo phát thanh để tăng điểm cộng cho lớp.”

Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu: “Quan trọng nhất là có tham gia.”

Buổi chiều Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm cũng có hạng mục, Lâm Tiếu viết hai bản thảo phát sóng, viết tên của hai người họ 3 lần, dựa vào thời gian, gửi nó đến đài phát thanh.

Tuy nhiên, không biết là do cô không có năng khiếu văn chương, hay là do phát thanh viên không thích việc tên được lặp lại tới ba lần, hai bản thảo phát thanh Lâm Tiếu dày công viết không được đọc.

Đáng ghét!

Đến chiều, nửa số ghế ở khán đài cạnh sân thể dục đã trống chỗ, những học sinh còn lại ngồi thưa thớt trên khán đài.

Khán đài được bố trí cho học sinh lớp chín, học sinh lớp chín không cần tự mình khiêng ghế, ngồi ở trên khán đài có tầm nhìn rất tốt, Lâm Tiếu và một số học sinh lớp bảy đều rất ghen tị.

Lâm Tiếu thấy khán đài không có người, có chút khó hiểu: “Bọn họ đều tham gia thi đấu rồi? Lớp chín đông học sinh tham gia thi đấu vậy sao?”

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Đều chuồn về lớp làm bài thi rồi.”

Lâm Tiếu không dám tin: “Cái gì?”

Không tham gia hội thể thao, quay về lớp làm bài thi, học sinh lớp chín nghĩ gì vậy.

Dư Chiêu Chiêu nói: “Áp lực của lớp chín rất lớn, bài thi làm cũng không hết, đợi khi cậu lên lớp chín là sẽ hiểu thôi.”

Chu Tuệ Mẫn nhìn Dư Chiêu Chiêu một cách kỳ lạ, Dư Chiêu Chiêu có vẻ như hiểu rất rõ về lớp chín.

Kế tiếp đến Dư Chiêu Chiêu chạy tiếp sức, cả Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều đến cổ vũ cho cô bé. Nhiều bạn học trong lớp cũng đến cổ vũ cho bốn bạn chạy tiếp sức.

Rõ ràng là số điểm cộng đạt được trong hạng mục chạy tiếp sức cũng giống như số điểm cộng trong các hạng mục khác, nhưng các học sinh dường như cảm thấy, chạy tiếp sức đại diện nhiều hơn cho danh dự của lớp.

Bốn bạn học sinh trong phần chạy tiếp sức không làm mọi người thất vọng, giành được vị trí thứ ba cho lớp.

Hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau đỡ Dư Chiêu Chiêu đi dạo trên sân thể dục.

Trên sân thể dục có quá nhiều người, ba người đứng cạnh nhau không tiện, Lâm Tiếu buông tay Dư Chiêu Chiêu ra, lùi sau một bước.

Sau đó, Lâm Tiếu sải bước chắn phía sau Dư Chiêu Chiêu.

Cô nhìn thấy quần của Dư Chiêu Chiêu bị nhuộm một mảng tối.

Cô ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, kỳ kinh nguyệt của Dư Chiêu Chiêu làm bẩn quần của cô bé.

Mặc dù bản thân Lâm Tiếu chưa có kinh nguyệt, nhưng chị Tiểu Vân đã từng nói qua cho cô về việc kinh nguyệt là gì.

“Dư Chiêu Chiêu, cậu đến kỳ kinh nguyệt rồi, tớ cùng cậu đi nhà vệ sinh.”

Dư Chiêu Chiêu sửng sốt: “Tớ còn chưa có kinh nguyệt.”

Chu Tuệ Mẫn cũng vội vàng chạy ra phía sau nhìn: “Trên quần của cậu thực sự có một mảng màu.”

Bởi vì Dư Chiêu Chiêu trước đây chưa từng có kinh nguyệt, vậy hôm nay chính là lần đầu tiên, chắc chắn là không mang băng vệ sinh, rắc rối nhất vẫn là việc quần bị bẩn rồi.

Mùa hè cũng không có quần áo để cởi ra che. Hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau đứng phía sau Dư Chiêu Chiêu, ba người đi gần nhau, che khuất tầm mắt của các học sinh khác.

Cứ như vậy mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, Dư Chiêu Chiêu tạm thời an toàn, nhưng chỉ là tạm thời.

“Tiếp theo nên làm gì đây?” Lâm Tiếu suy nghĩ một chút: “Nếu không thì, cậu ở trong nhà vệ sinh cho đến khi hội thể thao kết thúc, đợi sau khi học sinh đều đi hết, hai chúng tớ vẫn giống như lúc nãy đứng sau lưng cậu, đi ra khỏi cổng trường.”

 

“Không cần đâu.” Dư Chiêu Chiêu nói: “Cậu giúp tớ tìm mẹ của tớ.”

Lâm Tiếu: “Hả?” Cô phải đi đâu tìm mẹ của Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Mẹ tớ là cô Giang của lớp 12A5.”

Lâm Tiếu chợt hiểu ra, cô liếc nhìn Chu Tuệ Mẫn: "Vậy cậu ở lại đây với cậu ấy, tớ quay lại ngay!"

Lâm Tiếu đi thẳng đến tòa văn phòng của trường trung học phổ thông.

 

Hội thể thao trường trung học cơ sở và trung học phổ thông được tổ chức riêng biệt, hôm nay trường trung học cơ sở tổ chức một hội thể thao khí thế ngút trời trên sân thể dục, bên trung học phổ thông vẫn học bình thường.

Lâm Tiếu chạy một mạch đến trường trung học phổ thông, tiếng ồn ào trên sân thể dục càng ngày càng xa. Cô thở hổn hển đứng trước cửa văn phòng trường trung học phổ thông: "Cô Giang, xin hỏi cô Giang có ở đây không?"

Một nữ giáo viên khuôn mặt có chút giống Dư Chiêu Chiêu quay đầu lại: “Là tôi.”

Lâm Tiếu: “Em là bạn cùng lớp của Dư Chiêu Chiêu, cậu ấy bảo em đến tìm cô.”

Biểu cảm của cô Giang ngay lập tức thay đổi: “Dư Chiêu Chiêu bị thương trong hội thể thao sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không bị thương ạ.” Cô đi lại gần cô Giang hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Kỳ kinh nguyệt của Dư Chiêu Chiêu đến, làm bẩn quần cậu ấy.”

Cô Giang khi nghe thấy Dư Chiêu Chiêu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lâm Tiếu: “Cảm ơn em, bạn học sinh.”

Cô Giang mở tủ trong văn phòng, lấy ra một gói băng vệ sinh, lại tìm một chiếc áo sơ mi của mình, hỏi Lâm Tiếu: “Bây giờ Chiêu Chiêu đang ở đâu?”

Lâm Tiếu: “Ở trong nhà vệ sinh nữ của tòa nhà dạy học, em dẫn cô qua đó.”

Lâm Tiếu đi trước dẫn đường, không dám đối mặt với cô Giang, cô Giang trông có vẻ rất nghiêm khắc, Lâm Tiếu cảm thấy cô Dương chủ nhiệm của trường cấp hai đã là một giáo viên rất nghiêm khắc rồi, nhưng cô Giang dường như còn nghiêm khắc hơn nhiều so với cô Dương.

Cô Giang đối xử với Lâm Tiếu rất khách sáo, đến cửa nhà vệ sinh, cô lại lần nữa cảm ơn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến giải cứu cô bé rồi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền rời đi trước. Hai người chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường, Chu Tuệ Mẫn vỗ vỗ ngực: “Mẹ của Dư Chiêu Chiêu trông có vẻ rất nghiêm khắc.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy giống như cậu.”

Dư Chiêu Chiêu sẽ sợ mẹ mình chứ?

Dẫu sao thì, Lâm Tiếu khi đối mặt với mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến cả thở mạnh cũng không dám.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại khu vực lớp học trên sân thể dục, tình cờ gặp cô Dương, cô Dương hỏi bọn họ đã ở đâu.

Lâm Tiếu: “Bọn em đi nhà vệ sinh.”

Cô Dương xua xua tay, bảo bọn họ ngồi lại ghế của mình.

Hội thể thao sắp kết thúc, cô Dương nói với Lâm Tiếu: “Hôm nay, bản thảo phát thanh mà lớp chúng ta đưa ra, không được đài phát thanh chọn nhiều. Cô vừa nói với cả lớp, bảo cả lớp hôm nay về nhà viết lại bản thảo phát thanh khác, ngày mai em thu lại, giao cho đài phát thanh.”

Cô Dương căn dặn: “Ngày mai đừng nộp hết một lượt, nhiều cái nộp một lượt sẽ dễ bị bỏ lại chẳng buồn ngó tới. Lanh lợi một chút, nộp luân phiên, xem xem khi nào bản thảo phát thanh ít nhất, khi đó nộp sẽ dễ được chọn.”

Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra nộp bản thảo cho đài phát thanh cũng có nhiều thứ cần chú trọng như vậy.

Cô cảm thấy đài phát thanh làm như vậy có chút không công bằng, hóa ra bản thảo do đài phát thanh lựa chọn chưa chắc đã là xuất sắc nhất, có khi chỉ là gặp cái nào thì đọc cái đó.

Hội thể thao ngày đầu tiên kết thúc, mọi người thu dọn ghế của bản thân rồi về nhà. Lâm Tiếu bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ cô đi xe đạp đến đón.

Ghế đẩu đặt vào giỏ trước của xe đạp, Lâm Tiếu nhảy lên ghế sau xe đạp: “Mẹ, đường về nhà xa như vậy, mẹ đạp xe chở theo con có mệt không?”

Lữ Tú Anh: “Không mệt, con nhẹ như vậy, mẹ chẳng cảm thấy gì cả.”

Hội thể thao hôm nay, Lâm Tiếu có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ: “Mẹ ơi, cả 800 mét và nhảy xa con đều không giành được danh hiệu nào, chạy 800 mét con còn về bét.”

Lữ Tú Anh vội vàng an ủi Lâm Tiếu: “Con nhỏ hơn 2 tuổi so với hầu hết các bạn khác, chạy chậm hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tiếu: "...!"

Cô quên mất chuyện này, nếu biết cô sẽ không báo danh chạy 800 mét.

“Mẹ, hôm nay Dư Chiêu Chiêu có kỳ kinh nguyệt, làm bẩn quần. Con giúp cậu ấy gọi mẹ, hóa ra mẹ cậu ấy là giáo viên trường trung học số một."

Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Con biết kỳ kinh nguyệt là gì sao?” Từ trước đến nay, Lữ Tú Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

Lâm Tiếu: “Con biết, chị Tiểu Vân nói cho con.”

Lữ Tú Anh càng kinh ngạc: “Tiểu Vân nói với con lúc nào.”

Lâm Tiếu: “Khi chị Tiểu Vân đến nhà chúng ta lúc trước.”

Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Thẩm Vân lại nghĩ đến việc nói chuyện này cho Lâm Tiếu.

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà rất muộn, Lâm Tiếu đã ngủ mất rồi, lúc trước Lữ Tú Anh cũng đi ngủ sớm, nhưng hôm nay bà ngồi xem TV đợi Lâm Dược Phi. Mười một giờ tối, tất cả các chương trình trên tivi đều đã chiếu xong, trên màn hình tivi đã hiển thị các dải màu.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận