Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 272: 272.




"Lâm Tiếu." Bả vai Lâm Tiếu đột nhiên bị đập một cái, cô quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hiểu Long cười lộ ra một hàng răng trắng.

"Đề bài vừa rồi rất đơn giản, cậu thấy sao?" Triệu Hiểu Long hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu, đúng là rất đơn giản.

"Tớ đi vệ sinh trước." Triệu Hiểu Long nói một câu như vậy liền vội vàng đi tới nhà vệ sinh.

Lâm Tiếu nhìn trong tay Triệu Hiểu Long cầm túi bút trong suốt, chính xác ra là dùng túi đựng văn kiện trong suốt để làm túi bút, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, vì sao đi vệ sinh vẫn cầm túi bút.

Lâm Tiếu trở lại trường thi, xé một gói socola bỏ vào trong miệng, trước khi vào thi thầy Triệu chia cho mỗi bạn học hai miếng socola, để cho bọn chúng ăn trong lúc nghỉ ngơi.

Mùi socola tan ra trong miệng, Lâm Tiếu nheo mắt lại cẩn thận thưởng thức, socola ăn thật ngon.

Đúng lúc này, một nữ sinh mặc màu áo T-shirt màu đỏ tiến vào từ trước cửa, nói với hai học sinh khác trong phòng: "Tớ vừa đi vệ sinh xong, hai người các cậu đưa đồ cho tớ đi, mau đi vệ sinh đi. Hiện tại ít người hơn rồi."

Hai bạn học kia lần lượt đưa túi bút cho nữ sinh mặc áo phông đỏ kia, Lâm Tiếu nhìn một trong hai túi bút mà hai học sinh kia vừa đưa. A, rất nhanh Lâm Tiếu liền cẩn thận suy nghĩ, một cái túi trong đó là của mình, vừa rồi cái kia để ở chỗ nữ sinh mặc áo đỏ.

Vì sao?

Vì sao Triệu Hiểu Long đi vệ sinh lại cầm túi bút đi, ba học sinh trong trường thi của Lâm Tiếu cũng giữ túi bút hộ cho?

Lâm Tiếu nhìn thoáng qua túi bút trên bàn mình, bút máy, bút chì của cô, sau khi cô đi vệ sinh thì vẫn còn nguyên mà.

Chẳng lẽ sợ bị người ta lấy mất?

Nhưng mà đồ dùng cũng không đắt mà.

Các thí sinh nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình, tiếng chuông vang lên, giáo viên giám thị ôm đề thi đi tới, bắt đầu phát đề thi của lần thi thử thứ hai.

Lâm Tiếu lấy được đề thi của phần thi thử thứ hai liền xem một lần, bất tri bất giác, cô đã hình thành thói quen như vậy. Biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu dần nghiêm túc, đề thi của lần thi thử thứ hai thật sự khó hơn với thi thử lần một rất nhiều:

"Viết các số có ước số lẻ trong dãy số tự nhiên từ 360 đến 630."

Lâm Tiếu nhìn thấy đề bài câu thứ nhất liền sửng sốt hai giây, cho tới bây giờ cô chưa từng làm đề bài nào như vậy. Hai giây sau cô liền khôi phục lại tinh thần, cái này không phải là đang hỏi từ 360 đến 630 có bao nhiêu số bình phương sao.

Chỉ có điều những đề bài trước kia cô đã làm đều hỏi trực tiếp, hiện tại trên đề thi lại hỏi một góc độ khác.

Rất nhanh Lâm Tiếu liền viết đáp án xuống: "361, 400, 441, 484, 529, 576, 625."

Đề bài câu thứ hai, câu thứ ba, tiếp đó đều là như vậy, vỏ mới rượu cũ.

Chung quy phạm vi kiến thức toán tiểu học vẫn hữu hạn, trong phạm vi kiến thức như vậy muốn phát triển ra đề mới, đề khó, cũng chỉ có cách bình cũ rượu mới như vậy thôi.

Một chút thuật che mắt, cũng không chạy khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của Lâm Tiếu, Lâm Tiểu làm mỗi một câu hỏi liền càng hào hứng thêm, cảm giác bản thân giống như Tôn Ngộ Không dùng gậy kim cô đánh yêu tinh vậy.

Không được, hiện tại không phải lúc thất thần, Lâm Tiếu vội vàng thu lực chú ý về, hết sức chăm chú nhìn đề bài cuối cùng.

Nhìn thoáng qua đề câu cuối cùng có chút rườm rà, chỉ có điều lượng tính toán như vậy không tính là gì với Lâm Tiếu, cô chỉ phải chú ý duy nhất một điều chính là cần bớt bước tính toán trên bài thi.

Thời gian thi thử lần thứ hai càng viộ vàng hơn so với thi thử lần một, thời gian còn lại không đủ để Lâm Tiếu kiểm tra lại tất cả đề bài. Lâm Tiếu lựa chọn kiểm tra thật kỹ, trước tiên kiểm tra câu khó trước, những câu dễ sai, những câu hỏi đơn giản đã nắm chắc bị cô bỏ qua không kiểm tra.

“Reng reng reng.” Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi chờ giáo viên giám thị thu bài thi của cô.

Giáo viên giám thị kiểm kê bài thi một lần, xác định đã thu đủ tất cả mới cho phép thí sinh rời khỏi.

Lâm Tiếu đi xuống cầu thang, đứng chờ tập trung nhóm ở bên cạnh bồn hoa phía trước tòa nhà giảng đường mà thầy Triệu và cô Thường đã dặn.

"Thế nào, có làm hết không?" Sau khi thầy cô nhìn thấy Lâm Tiếu đi ra xong, liền vội vàng hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Đề thi không khó, đã làm hết rồi ạ."

 

Thầy Triệu nghe thấy Lâm Tiếu nói thế thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ có điều rất nhanh lại lắc đầu nói: "Hỏi em cũng vô dụng."

Lâm Tiếu nói đề thi không khó, không có nghĩa là đề thi thật sự không khó, Lâm Tiếu làm hết, không có nghĩa là các học sinh khác cũng có thể làm hết.

 

Ngay sau đó Triệu Hiểu Long cũng chạy tới, thầy Triệu lại hỏi câu hỏi giống như vậy.

Triệu Hiểu Long hơi ngẩng đầu, muốn khiêm tốn một chút nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo giữa lông mày: "Em thấy không khó khăn lắm, làm hết cả rồi."

Xem ra đề thi trận chung kết năm nay thật sự không khó mấy, thầy Triệu không biết có nên vui hay không, đề thi đơn giản cũng chưa hẳn là chuyện tốt, cái này có nghĩa là không chênh lệch quá nhiều, nhất là trong đám bọn họ có thí sinh như Lâm Tiếu, khả năng gặp phải đề khó càng thêm ưu thế.

"Triệu Hiểu Long, sao lúc cậu đi vệ sinh vẫn còn cầm túi bút?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Cô vẫn không thể hiểu được cảnh cô nhìn thấy trong thời gian nghỉ ngơi giữa lần thi thứ nhất và lần thi thứ hai.

Triệu Hiểu Long kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tiếu: "Ơ, giáo viên chỗ cậu không nhắc nhở cậu sao, đồ dùng trong lúc tham gia cuộc thi phải mang theo mình, cẩn thận bị bạn học khác lấy đi hoặc muốn phá hoại."

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hiểu Long: "Cái gì?"

Triệu Hiểu Long gật đầu: "Trường bọn tớ đã từng xảy ra chuyện như vậy."

Nhắc tới trường học xảy ra chuyện không mấy vẻ vang như vậy, Triệu Hiểu Long có chút xấu hổ: “Không phải chỗ nào cũng có người xấu, dù sao thầy cô bọn tớ đều nhắc nhở bọn tớ phải cẩn thận.

Biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu vẫn có chút không thể tin nổi, hai mắt mở to.

Đến cả khi Chu Tuệ Mẫn đi tới, mà đến tận khi cô bé xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiếu mới nhận ra.

Thầy Triệu nhìn thấy bộ dạng lúc Chu Tuệ Mẫn đi tới, trong lòng liền trầm xuống.

Chu Tuệ Mẫn vừa mới mở miệng đôi mắt liền đỏ hoe: "Xin lỗi thầy Triệu, em thi rớt rồi."

Trong đề thi thử thứ hai, có một câu hỏi Chu Tuệ Mẫn không làm, cô bé đã dùng tất cả thời gian còn thừa để dành cho câu hỏi chưa làm được, nhưng thử rất nhiều cách vẫn không làm được. Mãi đến lúc thời gian thu bài còn năm phút, cô bé cố gắng viết được mấy chữ lên bài thi.

Mãi đến khi tiếng chuông vang lên, ngay lập tức giáo viên giám thị thu bài thi của Chu Tuệ Mẫn đi, trong đầu cô bé chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra cách nên làm như thế nào.

Cuộc thi kết thúc, các thí sinh nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ có một mình Chu Tuệ Mẫn ngồi trên ghế, điên cuồng tính toán ở trên trên giấy nháp.

Suy nghĩ của cô bé là chính xác, cô bé tính theo cách nghĩ của mình ra được đáp án. Nhưng làm cũng có ích gì nữa chứ bài thi đã thu rồi.

Điều này còn hối hận hơn so với từ đầu tới đuôi cô bé không biết làm.

Đứng trước mặt thầy Triệu, nước mắt Chu Tuệ Mẫn lách tách rơi xuống dưới: "Xin lỗi, em kéo chân mọi người rồi."

Trận chung kết cuộc thi Hoa Cup không chỉ có giải thưởng cá nhân, còn có giải thưởng tập thể.

Sáu đội có tổng điểm cao nhất sẽ tiến vào thi vấn đáp nhóm, thi vấn đáp nhóm là sẽ lên TV.

Thành tích của Chu Tuệ Mẫn sẽ không ảnh hưởng tới giải thưởng cá nhân của các thành viên trong đội, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của cả đội.

"Trước tiên đừng vội vàng." Thầy Triệu an ủi Chu Tuệ Mẫn: "Em nói cho thầy nghe đề bài câu em không làm được đi."

Phương Kính Phàm, Lưu Xuân Khánh và Lý Thiếu Huy cũng lục tục từ trong tòa nhà giảng đường đi ra, đi tới nơi tập trung.

Cảm xúc của ba người cũng có chút đi xuống, mỗi người đều có vấn đề.

Phương Kính Phàm nói: "Em còn chưa kịp kiểm tra lại."

Lưu Xuân Khánh: "Em có một câu không biết làm đúng hay làm sai nữa."

Lý Thiếu Huy vô cùng ảo não nói: "Em có một câu làm sai rồi."

"Đừng vội vàng, chúng ta nhớ lại đề bài với đáp án một lượt xem." Thầy Triệu nói với mọi người.

Cơm trưa sẽ ăn tại căn tin, nhưng hiện tại không có ai có tâm trạng ăn cơm, thầy Triệu đưa học sinh đến căn tin một chuyến, lấy tám suất ăn về khách sạn.

Tất cả mọi người đều đến phòng của thầy Triệu, bắt đầu nhớ lại đề bài của lần thi thử lần một và thi thử lần thứ hai.

Trí nhớ của sáu học sinh đều rất tốt, vừa mới đi ra từ trường thi, mọi người hợp lại, rất nhanh liền viết ra tất cả đề thi của hai lần thi.

Đáp án cũng nhớ ra một lượt trong lúc nhớ lại đề rồi.

Thầy Triệu viết đáp án và đề thi lên trên tờ giấy trắng, để các học sinh kiểm tra lại, nói: "Các em làm sai câu nào?"

Chu Tuệ Mẫn chỉ vào câu hỏi không làm được ở trong trường thi nói: "Câu này từ đầu tới đuôi em đều làm sai, viết cũng không đúng, điểm bị trừ hết rồi."

Lý Thiếu Huy chỉ vào đề bài thi thử lần một: "Câu này em làm sai, bắt đầu từ nửa sau đã tính sai."

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận