Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 301: 301.




- Lời Cảm Ơn - Diệt Hồng Ngưng Sương xin chân thành cảm ơn bạn Phan Phan đã donate, chương này dành tặng bạn.

Cố Mang cụp mắt xuống, tay đang định cắt bánh kem dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Cố Tứ chống tay lên cửa phòng ngủ phụ, nhìn về phía cửa đầy khó hiểu: "Muộn thế này rồi, là ai vậy?"

Lục Thừa Châu đang định đi xem thì cổ tay bị Cố Mang nắm lấy, anh ta nghiêng đầu.

"Tôi đi mở cửa." Nữ sinh đặt dao cắt bánh kem xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt xa xăm, toàn thân tỏa ra một áp suất thấp.

Lục Thừa Châu không hỏi nhiều, gật đầu: "Vậy tôi cắt bánh kem."

Cố Mang nghe vậy thì nhìn anh ta, dường như đôi mắt đen láy như đầm nước không còn lạnh lùng nữa, cô khẽ ừ một tiếng.

Cô thong thả đi đến cửa, mở cửa ra, là một người đàn ông mặc đồng phục chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang thì ngẩn ra, chớp chớp mắt rồi hỏi: "Xin hỏi có phải là cô Cố Mang không ạ?"

Cố Mang đút hai tay vào túi, đứng đó một cách lười biếng, giọng nói nhạt nhẽo: "Là tôi."

"Chào cô Cố." Nhân viên chuyển phát nhanh đưa chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trong tay cho Cố Mang: "Đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận."

Cố Mang nghiêng đầu, nhìn chiếc hộp đó với ánh mắt lạnh lùng.

Chiếc hộp không lớn, sáu tấc.

Bên trên còn có một bức thư, phong thư bằng giấy kraft, bên trên viết tên cô, là thư tay rất hiếm thấy, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ giống như chủ nhân của nó.

Nhân viên chuyển phát nhanh thấy Cố Mang vẫn không động đậy, do dự một chút thì lại lên tiếng: "Cô Cố, mời cô ký nhận."

Trên mặt Cố Mang vẫn không có biểu cảm gì, cô nhận lấy phiếu ký nhận, ký tên, trả lại cho anh ta rồi cất giọng nói rất lạnh lùng: "Tặng anh cái hộp này, hoặc là giúp tôi xử lý nó, cảm ơn."

Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩn ra. Trong lòng lại không khỏi cảm thán vị tiên sinh đó thật sự rất hiểu biết cô Cố này.

Anh ta nói: "Cô Cố, ngài Hoắc bảo cô phải xem thư trước."

Cố Mang nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ ngang ngược.

Ba giây sau, cô lấy phong thư trên hộp, mở ra:

[Cố Mang, lúc viết thư, anh cũng không biết nên viết gì, anh không giỏi ăn nói, em biết mà.

Quà này anh đã chọn rất lâu rồi, em đừng ném đi nữa, được không.

Trong hộp còn có thứ em muốn, anh đã tìm được cho em rồi.]

Cố Mang nhếch môi, ba phần lạnh lùng, bảy phần chế giễu.

Cô xé nát bức thư cùng phong phong thư bên ngoài, ném vào thùng rác ở cửa.

Thấy sắc mặt của nhân viên chuyển phát nhanh thay đổi, đuôi mắt vừa hoang dã vừa ngông cuồng của cô nhếch lên, giọng nói lười biếng: "Cảm ơn, giờ anh có thể về báo cáo được rồi."

Cô không có tay à, thứ cô muốn còn cần anh ta tặng sao?

Nhân viên chuyển phát nhanh ngơ ngác nhìn đống giấy vụn trong thùng rác.

Cố Mang cười rất gian xảo, trong đôi mắt có tia máu nhỏ: "Tạm biệt."

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Vừa xoay người lại thì thấy Cố Tứ và Lục Thừa Châu đang nhìn cô.

Cố Tứ không dám nói gì, Lục Thừa Châu trông có chút đáng sợ, cậu ta sợ mình nói sai gì đó sẽ gây phiền phức cho chị gái.

Lục Thừa Châu hất cằm về phía bánh kem, thấp giọng nói: "Qua đây ăn đi."

Không nhắc một chữ nào về chuyện vừa rồi.

Cố Mang nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta dưới ánh đèn, nhướng một bên lông mày đi đến bên cạnh anh ta.

Cố Tứ hoàn hồn, cũng đi đến đó.

Lục Thừa Châu đưa nĩa cho Cố Mang, kéo ghế ra để cô ngồi.

Cố Mang lười biếng ngồi xuống, tay phải đang kẹp thuốc đổi thành cầm nĩa nhỏ, tay trái chống lên bàn, chống cằm , nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Châu, có chút lười biếng.

"Là người tặng hoa lần trước." Cô nói.

Cố Tứ đi đến nghe thấy câu này thì mở to mắt: "Lần trước còn tặng à?"

Đám người đó thật đúng là âm hồn không tan mà.

Cố Mang gật đầu thờ ơ, ánh mắt vẫn nhìn Lục Thừa Châu: "Không nhận."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận