Quản lý ở cửa mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt dẫn theo hai đứa con, hình như là vừa mới đến.
"Xin chào, cho hỏi quý khách tìm ai?" Quản lý khách sáo.
"Dì Lâm." Tần Duệ ngồi gần cửa nghe thấy tiếng thì nhìn sang, thấy Lâm Chu dẫn Lục Ý và Lục Dương đến thì lập tức đứng dậy.
Quản lý thấy người đến quen biết với người bên trong thì không dám chậm trễ, nghiêng người làm động tác mời.
Ba mẹ con đi vào trong, Lục Ý và Lục Dương lễ phép chào hỏi từng người một: "Ông nội Đàm, ba, anh ba..."
Lâm Chu là trưởng bối, những người nhỏ tuổi hơn ở đây đều lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Lục Thượng Cẩm đi đến trước mặt ba người: "Đến rồi à."
Ông ta đến đón ông Đàm trước, Lâm Chu dẫn Lục Dương và Lục Ý đến sau.
Lâm Chu gật đầu, nhìn Cố Mang, nở nụ cười tao nhã: "Cô Cố, chúc mừng sinh nhật."
Thái độ thay đổi rất nhiều.
Cố Mang đã không gặp Lâm Chu mấy tháng rồi. Lúc trước, vì bệnh của bà cụ Lục mà Lục Thượng Cẩm đến thị trấn Trường Ninh tìm Cố Mang mấy lần, khiến ông ta có một khoảng thời gian thường xuyên không ở nhà.
Lâm Chu nghi ngờ Lục Thượng Cẩm có người phụ nữ khác bên ngoài nên bám theo đến thị trấn Trường Ninh.
Cuối cùng nhìn thấy Lục Thượng Cẩm ở cùng một cô gái, Lâm Chu không nhịn được mà xông đến trước mặt hai người.
Lúc đó Lâm Chu rất sĩ diện, không có hành động gì quá khích, chỉ cười nhạo Cố Mang hãy tự trọng.
Mặc dù sau đó chuyện này đã được giải thích rõ ràng, nhưng mỗi khi Lâm Chu gặp Cố Mang thì bà ta đều sẽ không được tự nhiên, không được thoải mái như hôm nay.
"Cảm ơn dì Lâm." Cố Mang mỉm cười, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ tinh quái.
Lâm Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, không còn thành kiến lớn như trước nữa, ừ một tiếng rồi nhìn Lục Dương và Lục Ý.
Hai người cầm quà đến tặng Cố Mang.
"Chị Mang, chúc mừng sinh nhật chị." Lục Dương rất tùy tiện nhưng cũng rất thân thiết: "Chị Mang, chị khiêm tốn quá, bọn em đều không biết hôm nay chị sinh nhật đấy!"
Cố Mang nhướng mày đầy lãnh đạm.
Tuy Lục Ý là con gái, nhưng lại trầm tính hơn Lục Dương nhiều, trông cũng điềm đạm hơn. Lục Ý mỉm cười: "Cố Mang, chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn." Cố Mang lễ phép đáp lại rồi hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh Lục Thượng Cẩm, bảo bọn họ ngồi xuống trước.
Ông chủ im lặng đứng bên cạnh, đợi mẹ con Lâm Chu ngồi xuống xong, ông ta mới bưng ấm trà đến rót trà cho ba người.
Mấy vị quản lý biến thành người gác cổng. Nhưng nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của ông chủ nhà mình thì đột nhiên cảm thấy dường như việc bọn họ đứng ở cửa đón khách cũng không khó chấp nhận cho lắm.
Sau khi món ăn được dọn đủ, Lục Thượng Cẩm thấy còn hai chỗ trống thì nhìn Cố Mang: "Bên con còn có bạn muốn đến nữa sao?"
Cố Mang chống tay lên bàn, cổ tay buông thõng, ngón tay tùy ý gõ gõ cốc trà: "Còn hai người nữa ạ."
Tần Phóng nhìn lướt qua những người trên bàn, nhướng mày: "Cô còn bạn nào chưa đến?"
Chắc chắn Cố Mang sẽ không mời người nhà họ Lôi, mà bạn bè chơi thân với Cố Mang đều ở đây cả rồi.
Lục Thừa Châu cũng không biết Cố Mang còn mời ai nữa.
Lúc này, có người gõ cửa phòng hai tiếng, cửa được đẩy ra từ bên ngoài.
"Chính là ở đây, mời hai vị vào trong." Giọng nói lễ phép của nhân viên phục vụ vang lên.
Những người trong phòng nghe vậy thì đồng loạt nhìn sang.
Một nam một nữ đang đứng ở cửa.
Cố Tứ nhìn thấy người phụ nữ thì rất kích động, cao giọng nói: "Chị Lâm, chị cũng đến à!"
Tần Dao Chi thấy người đàn ông thì trừng lớn mắt đầy kinh ngạc: "Thịnh Thính?"
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Từ trước đến nay Lâm Sương rất thích đến những nơi náo nhiệt. Nghe nói tối nay Cố Mang tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi thì đã gửi tin nhắn cho Cố Mang, không mời mà đến.
Còn Thịnh Thính là do Cố Mang mời đến.