Vừa nói xong, Cố Mang đã đi vào từ cửa sau, é mập và Lục Dương lập tức im miệng.
Cô gái nhìn thấy bài thi trên bàn, không thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp gấp lại nhét vào ngăn bàn, mặt không cảm xúc đeo tai nghe rồi nằm úp sấp trên bàn ngủ.
Tiết đầu tiên là toán.
Trần Bác mỗi lần giảng xong một bài, đều hỏi một câu: "Cố Mang, nghe hiểu chưa?"
Cô gái gật đầu với vẻ mặt rất chăm chú.
Trần Bác nhìn Cố Mang nghe giảng rất nghiêm túc, lần đầu tiên nghi ngờ trình độ giảng dạy của mình.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Xinh đẹp như vậy, biết nhiều thứ như vậy, sao điểm số lại không tăng lên được?
Bây giờ bài thi của Cố Mang đã trở thành đối tượng được chú ý.
Các giáo viên đều căng mắt nhìn đáp án trên phiếu trả lời của cô, muốn cho cô một điểm.
Kết quả đến cả giáo viên ngữ văn cũng không có cách nào.
Vì Cố Mang không viết văn.
Trần Bác thở dài trong lòng, tiếp tục giảng bài.
Tiết đầu tiên kết thúc, nhóm Cố Mang đến siêu thị mua đồ ăn vặt.
Đến cửa siêu thị, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, ID người gọi đến là số ẩn danh.
Cô hất hàm về phía trước, ý bảo bọn họ đi vào trước, cô cầm điện thoại đi sang một bên.
Vừa nghe máy, giọng nói có chút bực bội của Lâm Sương truyền đến: "Tổng thống nước K lại đến đặt hàng rồi, giá đã tăng lên mười tỷ, chỉ để tìm em, à không, là tìm vị thần y trong truyền thuyết."
Vẫn là đặt hàng ẩn danh, chỉ là chắc chắn ông ta không ngờ, tư liệu của mình đã sớm bị Cố Mang điều tra rõ ràng.
Cố Mang nhíu mày: "Bị bệnh à?"
"Không bị bệnh thì tìm em làm gì?" Lâm Sương nhướng mày, nói đùa một câu, lại nghiêm túc: "Đơn hàng này đã không còn là vấn đề chúng ta có nhận hay không nữa rồi, có một tờ lệnh truy nã, tìm được thần y một trăm triệu đô la Mỹ, gần đây Minh Thành của em náo nhiệt lắm."
Đã có người xác định thần y ở Minh Thành từ lâu, chỉ là vẫn luôn không tìm thấy người.
Chuyện này phải kể đến tấm ảnh cũ kia của Cố Mang, bóng lưng tóc húi cua, đều tưởng thần y là đàn ông.
Khóe miệng Cố Mang hiện lên vẻ ngang ngược, trong mắt thấp thoáng bóng tối: "Tên ngốc đó không sợ chọc giận em, không chữa bệnh cho ông ta sao?"
"Ai mà biết được?" Lâm Sương vắt chéo chân ngồi trước máy tính, rất muốn hack tường lửa của nước K, ngón tay sơn màu đỏ gõ trên bàn như đang chơi đàn piano: "Em tự cẩn thận nhé."
Cố Mang không nói gì.
"Đúng rồi." Lâm Sương đột nhiên nhớ đến gì đó, thu lại vẻ lười biếng trên mặt, ngồi thẳng dậy: "Quên mất một chuyện, em chữa bệnh cho vị kia nhà họ Lục, còn có cô Tần nhà họ Tần, đây cũng không phải bí mật gì. Nếu tên ngốc đó nếu thật sự có bệnh, đừng có không tìm được thần y, lại tìm đến em."
"Biết rồi." Cố Mang đáp một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cúp máy.
...
Câu lạc bộ ngoại ô.
Lục Tam nhìn người đàn ông đang nằm ườn trên ghế sofa.
Đôi chân dài bắt chéo gác lên bàn trà, ngón tay thon dài rõ ràng kẹp một điếu thuốc.
Anh ta cung kính nói: "Thiếu gia Lục, gần đây Minh Thành có rất nhiều người lạ mặt đến, đến tìm vị thần y đó."
Lục Thừa Châu nghe vậy, mở đôi mắt đen láy lạnh lùng ra: "Lai lịch gì?"
"Rất nhiều, đủ mọi thành phần, nói là trang web treo thưởng có lệnh truy nã, tìm được thần y một trăm triệu đô la Mỹ." Thật ra Lục Tam rất tò mò lần này có thể tìm ra vị đại lão đó hay không.
Thiếu gia Lục nhà bọn họ tìm hơn một năm, mới phát hiện một chút manh mối, kết quả vẫn không tìm thấy người.
Không biết lần này xuất động nhiều người như vậy, có thể tìm được người hay không.
Lục Thừa Châu nhếch môi, mang theo chút châm chọc: "Thần y giỏi chơi hơn bọn họ, không tìm thấy người đâu."
Xung quanh là hacker, còn có cao thủ đặc công, anh ta theo đuổi cũng đủ mệt rồi.
Đám ô hợp đó chạy đến góp vui sao?