Úc Mục Phong đang chơi game trên máy tính, đồng đội đều đang gửi dấu chấm hỏi, cậu ta không để ý.
Đột nhiên nhớ đến gì đó, cậu ta lo lắng hỏi: "Đúng rồi, tay chị không sao chứ?"
Hình như Tần Phóng nói hai người đều bị thương, tổ tông nhà cậu ta bị thương ở tay, Vu Xu bị gãy xương chân.
Mẹ ơi, tay!
Cố Mang dời mắt khỏi Lục Thừa Châu, gõ chữ: "Không sao."
Úc Mục Phong ngồi trên ghế game, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn thấy hai chữ này, trái tim đang treo lơ lửng hơi hạ xuống, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, "Nhà họ Vu đúng là không biết sống chết, cũng không xem Vu Xu là loại người gì, còn muốn gả cô ta cho Lục Thừa Châu?"
Cố Mang nheo mắt, lại nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Bóng lưng cao ráo, áo sơ mi đen toát lên vẻ cấm dục, cổ trắng nõn, đường nét rõ ràng đẹp mắt.
Chỗ nào cũng đẹp trai.
Không khó hiểu tại sao lại có nhiều phụ nữ phát cuồng vì Lục Thừa Châu như vậy.
Cô đứng dậy, tiện tay trả lời hai chữ: "Có việc."
Cô đặt điện thoại xuống rồi đi về phía Lục Thừa Châu.
Anh ta nấu cháo kê, bên trong có thêm hạt dẻ đã được nghiền nát, mùi vị rất thơm.
Lục Thừa Châu liếc mắt thấy có người đến, quay đầu lại: “Em đói rồi sao?"
Cố Mang đứng bên cạnh anh ta, nhướng mày, thờ ơ nói: "Không đói, chỉ là vào xem thử thôi."
"Sắp xong rồi." Lục Thừa Châu liếc nhìn cổ áo hoodie hơi lệch của cô, xương quai xanh tinh xảo, làn da rất trắng, lặng lẽ dời mắt đi, nhỏ giọng nói: "Ra ngoài đợi đi, cẩn thận kẻo bỏng."
Cố Mang không làm theo, mà là xoay người một tay đút vào túi quần thể thao, dựa vào cạnh bàn đá cẩm thạch, một chân duỗi thẳng, một chân hơi cong, tư thế lười biếng.
Cô nghiêng đầu, cụp mắt xuống nhìn cháo đang sôi sùng sục trong nồi.
Cô tiện tay lấy một quả hạt dẻ đã bóc vỏ chưa dùng hết từ đĩa bên cạnh, bỏ vào miệng, vị ngon, rất ngọt.
Ánh mắt vẫn nhìn cháo trong nồi.
"Anh còn biết nấu cơm nữa à?" Cố Mang không biểu lộ cảm xúc gì trò chuyện với anh ta.
Lục Thừa Châu khẽ ừ một tiếng: "Biết vài món đơn giản."
Cố Mang lại lấy một quả hạt dẻ ăn, không nói nữa, cứ như vậy im lặng đứng bên cạnh anh ta.
Trong căn bếp mở, người đàn ông và cô gái đứng trước bàn đá cẩm thạch.
Như một bức tranh.
Cháo nấu xong, Lục Thừa Châu lại làm thêm hai món rồi bưng lên bàn.
"Qua đây ăn cơm." Người đàn ông nhìn cô.
Cố Mang đi đến bàn ăn ngồi đối diện anh ta, cầm thìa ăn.
Trong cháo có thêm đường phèn, là độ ngọt mà Cố Mang thích nhất, vẻ lạnh lùng giữa hai đầu lông mày cũng dịu đi một chút.
Lục Thừa Châu nhìn bộ dạng rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt của cô, nhếch môi: “Em thích ăn ngọt như vậy sao?"
Cố Mang gật đầu: "Ngon."
Thật ra là do tốc độ vận động não của cô nhanh hơn người thường, đường là cách bổ sung năng lượng nhanh nhất, cũng có thể giúp cô kiểm soát tính tình của mình.
"Chocolate trắng tôi gửi cho em đã ăn hết chưa?" Lục Thừa Châu thấp giọng hỏi.
Cố Mang liếm liếm cháo dính trên môi: "Ăn hết rồi."
Lục Thừa Châu bị hành động này của cô chọc cho trong lòng ngứa ngáy, đôi mắt đen láy sâu thẳm, anh cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai đó, rồi lại nhìn cô: "Tôi đưa thêm cho em năm hộp nữa."
Cố Mang nhướng mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mang theo chút lạnh lùng: "Đắt lắm."
Một hộp ba vạn, năm hộp mười lăm vạn.
Lục Thừa Châu cười một tiếng, giọng nói vừa trầm vừa từ tính: “Cho em ăn, không đắt."
Cố Mang hơi nhướng mày, không nói gì.
Ăn cơm xong, Cố Mang đang dùng màng bọc thực phẩm bọc tay được băng gạc lại, chuẩn bị đi tắm.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô liếc nhìn, là của Quý Hành, cầm lên nghe máy.
"Cố Mang, buổi họp báo ra mắt ý tưởng rất thành công, đã vào xưởng bắt đầu sản xuất thành phẩm rồi." Giọng nói của Quý Hành truyền đến.
Cố Mang ừ một tiếng, đi vào phòng ngủ chính.