Cố Âm vừa về đến nhà là làm bài ở trong phòng của mình.
Càng làm vàng phiền muộn, một tay cô ta giật mạnh tờ đề, vò nát trong lòng bàn tay, rũ mắt, từ từ xé tờ đề thành từng mảnh nhỏ.
Vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, đáy mắt trống rỗng, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Chẳng biết xé bao lâu, đến khi ngón tay đau nhói, cô ta mới rụt lại, cúi đầu.
Đầu ngón tay đã bị cạnh sắc của tờ đề rạch một đường, tơ máu nhàn nhạt xuất hiện.
Cô ta ngẩn người, kinh ngạc ngậm ngón tay.
Qua một lúc lâu, mới lần nữa cầm bút lên, lơ đãng tiếp tục làm bài.
Nét bút rất nặng, như thể muốn làm rách giấy.
...
Sáng ngày hôm sau, ở trường đua ngựa.
Lần này Tần Phóng đến Minh Thành là vì xem trọng mảnh đất này, có thể mở trường đua ngựa để chơi đùa.
Trùng hợp dịp tết nguyên đán, là ngày lành tháng tốt để khai trương.
Thật ra, anh ta cực lỳ khó hiểu, rõ ràng việc này tiến hành khá kín đáo, vì sao Vu Xu lại đến.
"Khai trương thuận lợi." Vu Xu mỉm cười ưu nhã, đưa sang một món quà nhỏ.
"Cảm ơn." Tần Phóng cầm lấy, không hiểu vì sao có hơi nóng tay, lát nữa anh Thừa đến, không biết có "thưởng" cho anh ta hình phạt ngũ mã phanh thây hay không đây.
Cứ nhìn vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà xem…
Ngón tay của Hạ Nhất Độ kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng manh bay lên, anh ta cười nhạt: "Sao cô biết hôm nay Tần Phóng đến buổi khai trương trường đua ngựa?"
Vu Xu vén lẹn tóc rớt xuống ra sau vành tai: "Ngày đó ăn cơm, tình cờ gặp nhóm người Úc Mục Phong, bọn họ đang nói chuyện, nên hỏi một câu."
Tần Phóng: "..."
Thảo nào hôm nay tên đó chỉ gửi quà mà người thì chẳng thấy đâu, thì ra là rước lấy họa.
"Ngày hôm nay Thừa Châu sẽ đến à?" Thái độ của Vu Xu thoải mái, phóng khoáng, cực kỳ tự nhiên.
Cứ như quan hệ giữa cô ta và Lục Thừa Châu vẫn như trước đây, chưa từng có mâu thuẫn gì.
Tần Phóng nhìn cô ta.
Cô gái đã chăm chút kỹ lưỡng về cách ăn mặc, trang điểm tinh tế, đến cả quần áo cũng là hàng xa xỉ phiên bản mới nhất.
Có điều anh ta nhớ rõ, Vu Xu luôn thích mặc trang phục của Lan Đình, bởi vì bà nội Lục rất thích.
Bây giờ biết được nhà thiết kế của Lan Đình là Cố Mang, thì không mặc nữa?
"Trên mặt tôi có gì sao à?" Vu Xu thấy Tần Phóng vẫn nhìn cô ta, nhưng không nói lời nào thì vô thức sờ soạng mặt mình.
Tần Phóng cười với vẻ bỡn cợt: "Không có, chắc là anh Thừa sẽ đến ngay."
Vu Xu gật đầu, tạm ngừng, như thể không để tâm mà nói: "Tôi nghe nói tối hôm qua, Thừa Châu anh ấy đã động đến vài người của Minh Thành."
"Ừ." Tần Phóng nhướn mày, nghe cô ta hỏi câu này thì ánh mắt lạnh nhạt dần, lời ít mà ý nhiều: "Những người đó không có mắt, đã chọc vào người không nên chọc."
Bọn họ đã rất nương tay rồi.
Nếu không phải vì anh Thừa sợ ra tay quá nặng sẽ dọa sợ Cố Mang, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.
Đám người này của bọn họ chẳng có ưu điểm gì, nhưng vẫn biết cái gì gọi là người mình, cái gì gọi là người ngoài.
Người mình có giết nhà phóng hỏa, thì bọn họ sẽ giúp thiêu hủy thi thể, xóa bỏ vết tích.
Người ngoài mà dám động vào một sợi tóc, thử xem.
Vu Xu thở dài, tiếc nuối nói: "Về phương diện thiết kế thì Chu Tâm Đường vẫn có chút tài năng bẩm sinh, đáng tiếc, hiện tại thân bại danh liệt, cuộc đời của một cô bé lại bị hủy hoại như vậy."
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ chẳng nói gì.
Vu Xu liếc nhìn bọn họ, ánh mắt hơi trầm xuống, bậc cười: "Thật ra chỉ là chút tranh chấp giữa các cô bé mà thôi, nếu Cố Mang biết bản thảo thiết kế của mình quan trọng, thì không nên vứt lung tung, như vậy thì đã không xảy ra chuyện rồi."
Không ai đáp lại lời cô ta.
Vu Xu xiết chặt ngón tay, nhẹ giọng tiếp tục nói: "Gây chuyện trong dịp dạ tiệc năm mới có chút không hợp tình hợp lý."
Tần Phóng không kiềm lòng được nở nụ cười: "Tôi nói này Vu Xu, từ khi nào mà cô lại hiền lành như vậy, Cố Mang vứt rác, còn phải cân nhắc xem nên vứt rác ở đâu, còn phải đề phòng người khác nhặt à?"
Nụ cười nơi khóe môi của Vu Xu khựng lại, dường như không ngờ anh ta sẽ nói ra những lời châm chọc như thế.