Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 160: Tôi thích gần gũi với hàng triệu người.




Lúc đám người Cố Mang đến sân khấu kịch, Chu Tâm Đường đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

"Nghe nói tất cả trang phục của các tiết mục văn nghệ tiệc tối của trung học Thực Nghiệm vào lần này đều là do cô Chu thiết kế."

"Đúng vậy, có điều quan trọng nhất vẫn là biểu hiện của mọi người, tiệc tối Nguyên Đán chỉ là để mọi người thư giãn một chút mà thôi."

"Vậy cô Chu tham gia tiết mục gì?"

"Cái này..." Chu Tâm Đường cười thừa nước đục thả câu: "Tạm thời để tôi giữ bí mật đi, nhất định sẽ khiến mọi người thấy kinh diễm, cũng xin cảm ơn những người đã yêu thích tác phẩm của tôi và đã ủng hộ tôi lâu dài."

Lúc này, một nữ sinh có gương mặt gần như là tuyệt trần đi ngang qua trước mặt cô ta.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh sáng, hai tay đút túi, đi đường vô cùng tùy ý, không có bất kỳ quy củ nào.

Làm theo ý mình, chỉ muốn mình thoải mái.

Khóe môi xinh đẹp hơi mím lại, đuôi mắt nhếch lên, vừa ngông vừa hoang dại.

Chiếc áo hoodie ngắn màu đen làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa thẳng của cô, để lộ một nắm eo nhỏ yêu kiều.

Làn da rất trắng, giống như dương chi bạch ngọc (1) thượng hạng.

(1) Dương chi bạch ngọc (羊脂白玉): còn gọi là Bạch ngọc (白玉) hay Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (tức là chỉ khoáng vật silicate có giá trị trong ngọc, những tinh thể khoáng vật nhỏ bé kết hợp đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc hoàn chỉnh), vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.

Chu Tâm Đường nhìn thấy cô, hơi sửng sốt.

Đây là Cố Mang?

Cô ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trong MV của Thịnh Thính, nhưng còn lâu mới khiến cho người ta kinh ngạc bằng mặt đối mặt.

Khí chất của nữ sinh rất mạnh, mang theo sự lạnh lùng không rõ ràng.

Bên kia đã có phóng viên vọt tới trước mặt Cố Mang để phỏng vấn.

Lục Dương và mấy nam sinh ngăn phóng viên lại, đoàn người đi thẳng vào phòng trang điểm ở hậu trường.

Cố Âm đi theo phía sau Cố Mang, nói khẽ: "Vì sao không nhận phỏng vấn? Bên phía trường trung học Thực Nghiệm nhận nhưng chúng ta lại không, cái này không tốt lắm đâu, nhỡ đâu khi phóng viên viết báo sẽ viết một ít thứ không tốt đối với chúng ta thì phải làm sao?"

Tầm mắt Cố Mang hững hờ đảo qua, trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt lạnh lẽo, môi cong tà khí: "Cô đi đi."

Đôi mắt vừa đen vừa sáng, tầm mắt vô cùng sắc bén, như dao găm rơi trên người Cố Âm.

Cô ta mím môi, không nói gì, đáy mắt cụp xuống vô cùng lạnh lẽo.

Đi đến phòng trang điểm ở hậu trường, mọi người mới thư giãn.

Lúc tiến vào, máy quay rất nhiều, tinh thần của bọn họ vẫn luôn căng thẳng.

Cố Mang tìm một vị trí ngồi xuống, tư thế chị đại, cực kỳ ngông cuồng.

Điện thoại di động rung lên, cô ấn vào WeChat.

''Tôi đến rồi, cô ra đón tôi một chút đi." Ghi chú trong điện thoại của Cố Mang là Tiêu Hàn.

Thấy tin nhắn, nữ sinh đứng dậy.

Lục Dương thấy thế, hỏi: "Chị Mang, chị muốn ra ngoài?"

"Ừ, thợ trang điểm tới rồi." Cố Mang đi ra ngoài.

Lục Dương gật gật đầu, rất muốn hỏi, nhưng sợ lại là một nhân vật ghê gớm gì đó nhảy ra từ trong miệng Cố Mang.

Nhìn Cố Mang quẹo ra ngoài, ánh mắt Lục Dương đột nhiên trở nên kiên định.

Không được, anh ta tuyệt đối không thể kéo chân mối quan hệ bạn bè của chị Mang!

Trước cổng sân khâu kịch, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa gợi cảm đứng chống nạnh ở chỗ râm mát.

Trong lúc lơ đãng, đối phương quay đầu bèn nhìn thấy bóng dáng của Cố Mang, tháo kính râm xuống, cười híp mắt đi về phía cô: "Bé xoài, lâu rồi không gặp, đã cao đến thế rồi."

Tâm trạng của Cố Mang dường như không tệ, mắng anh ta một câu: "Cút đi, không biết nói chuyện thì câm miệng lại."

"Vẫn hung dữ như vậy." Tiêu Hàn thở dài, ánh mắt lập tức nhìn cô rất chân thành: "Nói chuyện yêu đương đi, yêu đương rồi thì sẽ dịu dàng, tôi có thể hy sinh chính mình, cô có muốn thử không?"

Cố Mang lạnh nhạt liếc qua, đuôi mắt có vài phần tà tính bất cần đời: "Tôi không thích loại người như anh."

Tiêu Hàn nghe cô nói như vậy, rất tò mò hỏi: "Không biết loại nào mới có thể bước vào mắt của chị đại?"

Cố Mang nửa híp mắt, thật đúng là nghiêm túc tự hỏi, sau đó môi chậm phun ra một câu: "Kiểu người rất có tiền đi."

Tính cách tham tiền vô cùng quen thuộc Cố Mang, Tiêu Hàn ha ha một tiếng: “Cẩu phú quý, đừng quên đấy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận